Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

VUI HƯỞNG ĐIỀU MÌNH ĐÃ NHẬN LÃNH


Vui Hưởng Điều Mình Đã Nhận Lãnh

Người lấy đồ trang sức bằng bạc, vàng, và áo xống trao cho Rê-be-ca; rồi cùng lấy các vật quí dâng cho anh và mẹ nàng” — Sáng thế ký 24:53

Trong bài đọc tuần nầy, chúng ta đã chào tạm biệt đối với Sara và gặp gỡ Rêbeca. Sau khi Sara qua đời, Ápraham sai tôi tớ mà ông tin tưởng đi tìm cho Ysác một người vợ. Người đầy tớ nầy đã đi về nơi Ápraham ra đời và xác định Rêbeca là đối tác xứng đáng dành cho Ysác. Người đầy tớ nầy đã trình cho Rêbeca xem khoanh vàng và đôi xuyến cũng bằng vàng. Nàng chạy về nhà nói cho anh mình là Laban, và cha là Bêtuên hay về người nầy cùng các tặng phẩm của người. Hai người đã chào hỏi người tôi tớ rồi vui vẻ tiếp người; tuy nhiên, theo bậc thánh hiền, họ chẳng có chút quan tâm nào trong việc hiến sự tử tế cho người tôi tớ ấy. Cái mà họ quan tâm nằm trong những tặng phẩm mà người tôi tớ kia hiến cho họ!

Giờ đây, hãy theo dõi sát sao nhé. Laban và Bêtuên đã mời người đầy tớ kia vào dự bữa ăn trong nhà của họ. Tuy nhiên, người tôi tớ khăng khăng thuật lại câu chuyện trước tiên nói tới cách thức xác định Rêbeca là người bạn phần hồn của Ysác. Sau khi nghe câu chuyện, cả hai, Laban và Bêtuên đều đồng ý sự việc đã xảy đến từ Đức Chúa Trời. Chúng ta có thể giả định rằng ở điểm nầy, mọi người đều đã khởi sự ăn uống. Khi ấy, câu Kinh thánh cho chúng ta biết rằng người đầy tớ đã trình thêm nhiều tặng phẩm đắt tiền cho Rêbeca và rồi cùng lấy các vật quí dâng cho anh và mẹ nàng”. Người đầy tớ đã trao các tặng vật cho anh và mẹ của Rêbêca, nhưng còn về cha của nàng, ông ấy cũng đang ngồi ở ngay đấy thì sao?

Bậc thánh hiền dạy rằng khi Bêtuên để ý thấy người đầy tớ của Ápraham đã đến với 10 con lạc đà chứa đầy những của cải, ông ta đã dậy lên với lòng tham. Ông ta hoạch định đầu độc người đầy tớ kia rồi tự mình lo liệu mấy con lạc đà và của cải. Bêtuên đã mời người tôi tớ đó ăn uống với dự tính nham hiểm của mình ngay tại chỗ đó; tuy nhiên, Đức Chúa Trời đã khiến cho một vụ lộn xộn xảy ra và Bêtuên bị dọn cho thức ăn có tẩm độc, là thứ lẽ ra được dự trù dọn cho người tôi tớ kia. Bêtuên đã ngã chết tại bữa ăn và đã qua đời rồi khi tôi tớ của Ápraham trao các tặng vật cho gia đình của Rêbeca.

Trong Châm ngôn 1:19, chúng ta đọc: “Đó là đường của những kẻ tham lợi bất nghĩa; Lợi như thể đoạt lấy mạng sống của kẻ được nó”. Trong trường hợp của Bêtuên, điều nầy hoàn toàn chính xác! Tuy nhiên, theo một nghĩa bóng, câu nầy có thể áp dụng cho hết thảy chúng ta nữa. Chúng ta có thể rơi vào bẫy dò muốn có thật nhiều đến nỗi chúng ta bị cướp mất sự vui mừng và sự sống của chúng ta.

Bậc thánh hiền cung ứng phương thuốc chữa cho những mối nguy hiểm của sự tham lam. Họ hỏi: “Ai là người giàu có?” và trả lời: “Người nào vui vẻ với phần của mình”. Chúng ta không cần nhiều của cải; chúng ta cần sự thưởng thức nhiều. Khi chúng ta để thì giờ thưởng thức những gì chúng ta có, chúng ta sẽ cảm thấy thoả lòng. Nếu chúng ta không biết thưởng thức những gì chúng ta đang có trong lúc bây giờ, chúng ta có thể sống giàu có như một vị vua và điều đó sẽ chẳng bao giờ là đủ đâu. Trong trường hợp chúng ta có ít hay nhiều, chúng ta cần phải thưởng thức những gì chúng ta đã nhận lãnh.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét