MỌI SỰ ĐỀU CÓ MỤC ĐÍCH
“Nọc độc chúng nó khác nào nọc độc
con rắn; Chúng nó tợ như rắn hổ mang điếc lấp tai lại. chẳng nghe tiếng thầy dụ
nó, dẫu dụ nó giỏi đến ngần nào” — Thi thiên 58:4–5
Theo truyền khẩu Do thái, ngày kia Vua David nhìn
thấy con bọ chét tấn công con nhện, kế đó ông nhìn thấy người điên kia đuổi bắt
cả hai con. David cầu hỏi Đức Chúa Trời: “Sao Ngài dựng nên
các tạo vật nầy làm chi trong thế gian? Chúng sống chẳng có mục đích gì hết. Bọ
chét chỉ có cắn người ta thôi; còn con nhện cứ lo đan dệt, nhưng chúng tôi chẳng
mặc lấy mạng lưới của nó. Người điên gây hại cho nhiều người khác mà chẳng nhìn
biết sự cao trọng của Ngài. Họ sống trong thế gian có lợi ích gì chứ?” Đức Chúa Trời trả lời:
“David à, thì giờ đến, ngươi sẽ cần hết thảy ba thứ nầy và ngươi sẽ nhìn thấy
mục đích của chúng”.
Thực vậy, David đã khám phá cho bản thân mình
mục đích của ba thứ nầy, chúng ta có thể nhìn thấy mọi sự ấy trong mấy câu của Thi
thiên của ông.
Trong Thi thiên 56, David nhớ lại thời điểm
khi ông bị dân Philitin bắt tù, họ muốn giết ông. Trong câu chuyện đó, David tự
cứu mình bằng cách giả vờ làm một người điên. Nhà vua tin rằng David không còn
là David nữa, vì vậy ông ta thả David đi và buông tha mạng sống của David.
Trong Thi thiên 57, David nhớ lại thời điểm
ông trốn tránh Vua Saulơ trong một cái hang kia, Saulơ đã ra khỏi cung điện
đặng tìm giết ông. Saulơ đi ngang qua cái hang, nhưng Đức Chúa Trời đã sai một
con nhện đúng mấy phút trước khi ông ta đến, nó đan một cái mạng nhện thật là
lớn ngang qua lối vào hang. Sau khi nhìn thấy mạng nhện, Saulơ lý luận rằng
không một người nào có thể vào được trong hang, vì vậy ông cho lính canh đi rồi
một mình bước vào để khuây khoả một chút. David đã có cơ hội giết chết đối thủ
của mình, song thay vì thế ông cắt một mảnh áo tơi của Saulơ để chứng minh với Saulơ
rằng ông không ham thích làm hại cho Saulơ.
Theo bậc thánh hiền Do thái, trong Thi thiên 58,
David có một cuộc gặp gỡ khác với Saulơ cùng Áp-ne, vị tướng lãnh của Saulơ. Rõ
ràng, Áp-ne cảm nhận được hành động của David trong cái hang kia là một sự sỉ
nhục phủ lên ông ta vì không bảo vệ hiệu quả cho Saulơ, vì vậy Áp-ne đưa ra
những lời dối trá về David và nói “độc” để đầu độc Saulơ
nghịch lại David thêm một lần nữa.
Khi ấy David có cơ hội khác
để giết Saulơ khi Saulơ và người của ông ta đều ngủ mê. David có thể trườn dưới
khủy chân của Áp-ne và bắt lấy Saulơ. Ông đã lấy mũi giáo của Saulơ để minh
chứng rằng đang khi ông có thể giết Saulơ, song đấy chẳng phải là dự tính của
ông. Khi David xây lưng đi, ông nhìn thấy Áp-ne đã thẳng chân lại và chẳng có
cách nào khác để thoát ra mà không bị phát hiện. Ngay khoảnh khắc ấy, Đức Chúa
Trời đã sai một con bọ chét đến cắn tai của Áp-ne, khiến cho ông ta không nằm
yên được rồi nhấc chân lên trở lại, giúp cho David an toàn thoát ra.
Đức Chúa Trời tỏ ra cho David thấy thể nào
từng chi tiết trong thế giới của Ngài đều có ý nghĩa và rất quan trọng trong chương
trình tổng quát của Ngài. Điều đó bao gồm mọi việc mà chúng ta dường như không
xem là có giá trị và hạng người chúng ta nghĩ mình chẳng nên quan hệ với. Mỗi
một người chúng ta là một mảnh trong trò chơi lắp ráp của Ngài, và chúng ta phải
thực hiện phần hành của mình để góp phần vào sự trọn vẹn cho thế gian.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét