Hãy Cho Qua Đi
“Hỡi Ru-bên! con là trưởng nam của cha, Sức lực cha, và đầu tiên
sự mạnh mẽ cha; Vốn có sự tôn trọng và quyền năng tột đỉnh. Con sôi trào như nước,
nên sẽ chẳng phần hơn ai! Vì con đã lên giường cha. Con lên giường cha bèn làm
ô làm dơ đó!” — Sáng thế ký 49:3–4
Câu chuyện sau đây có thể là một câu chuyện
rút ra từ một bộ phim hài vui nhộn. Người kia ấn ngón tay mình vào bức tường
rồi thách bạn mình đánh vào ngón tay đó. Người bạn bước tới rồi xoay người, song
vào phút sau cùng, người kia di động ngón tay và người bạn đấm mạnh vào tường.
Ôi chao! Người bạn nổi giận và chửi thề. Anh ta đặt ngón tay trước mũi mình rồi
nói: “Ồ, phải! Giờ đây bạn hãy tìm cách đấm vào ngón tay tôi!” Lúc sau cùng, anh ta di
động ngón tay . . . . bạn có thể hình dung ra phần còn lại!
Cảm thấy tổn thương có thể khiến cho chúng ta
làm ra những việc dại dột.
Trong phần Kinh thánh tuần nầy, Giacốp đã đưa
ra lời chúc phước cho 12 người con của mình. Tuy nhiên, khi xem xét lời chúc
phước mà ông dành cho Rubên, có người sẽ thắc mắc không biết đây có phải là ơn
phước không nữa! Trong lời chúc phước dành cho Rubên, Rubên bị quở trách vì
hành vi bất xứng. Thực vậy, bậc thánh hiền người Do thái giải thích rằng, đây
là những ơn phước vì một ơn phước giúp cho chúng ta sống hết mình, mặc dù lời
chúc phước đó chỉ cho chúng ta thấy chỗ mà chúng ta cần phải cải thiện.
Những nhà hiền triết cũng chỉ ra rằng Giacốp đã
chờ đợi cho tới cuối đời mình mới đưa ra những lời chúc phước nầy vì ông biết
rõ rằng trên giường hấp hối kia, sứ điệp của ông sẽ được mọi người lắng nghe
cách thích đáng. Nếu ông la mắng Rubên trước đó, Rubên sẽ bị sỉ nhục rồi chạy
qua bác Êsau gian ác của mình. Cảm thấy như bị cha xa lánh, Rubên tự dời mình
ra khỏi địa vị cao trọng là một trong 12 chi phái của Israel.
Một số rabi thấy hơi kỳ cục theo cách lý giải
nầy. Có phải không? Có thể là Rubên không được hoàn hảo lắm, nhưng ông vẫn được
coi là công nghĩa. Có phải ông xem trọng việc rời khỏi Giacốp và một đời sống
tin kính không?
Các rabi giải thích rằng, tất nhiên, Rubên sẽ
chẳng bao giờ phản ứng theo cách ấy đâu! Tuy nhiên, bài học là dành cho hết
thảy chúng ta, là những kẻ có thể xử sự khác đi. Phạm sai lầm khi chúng ta cảm
thấy mình bị sỉ nhục chính là bổn tánh con người của chúng ta.
Tôi được nhắc nhớ đến một câu chuyện nói tới
vị rabi kia đang đi trên một chiếc thuyền.Có mấy người bài Do thái đứng phía
trên ông ta, họ muốn hạ nhục vị rabi nên họ đã tiểu trên người ông. Khi vị rabi
kể lại câu chuyện, ông giải thích với các sinh viên rằng đây là khoảnh khắc
long trọng nhất của đời ông. Sao chứ? Làm sao đi tới mức đó được? Vị rabi giải
thích rằng đấy là khoảnh khắc long trọng nhất của đời ông vì ông bị sỉ nhục như
thế, nó xảy ra, nếu ông có phản ứng gì
thì sau nầy chắc chắn sẽ là hối tiếc lắm đấy.
Cũng một thể ấy, chúng ta cũng phải học biết
để cho mọi việc qua đi. Khi chúng ta cảm thấy mình bị xem thường hoặc cảm thấy
danh dự của chúng ta gần như bị lăng nhục, chúng ta có thể bị cám dỗ mà lo tìm cách
báo thù – nhưng bản thân mình chịu tổn thương vào lúc cuối cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét