Sức
Mạnh Của Sự Hạ Mình
“Đất Ê-díp-tô sẽ trở nên
nơi hoang vu vắng vẻ; và chúng nó sẽ biết ta là Đức Giê-hô-va. Vì Pha-ra-ôn có
nói rằng: Sông thuộc về ta, ấy là ta đã làm nên; cho nên, nầy, ta nghịch cùng
ngươi và các sông ngươi, và sẽ khiến đất Ê-díp-tô thành ra đồng vắng hoang vu,
từ tháp Sy-e-nê cho đến bờ cõi Ê-thi-ô-bi” — Êxêchiên 29:9–10
Trong phần đọc Kinh thánh tuần nầy, Aicập vẫn còn tiếp
thu chính bài học mà Đức Chúa Trời đã đến để dạy dỗ họ trong phần đọc Ngũ Kinh
tuần nầy. Trong phân đoạn của Ngũ Kinh, chúng ta đọc thêm truyện tích Xuất
Aicập và nhìn thấy 7 trong 10 trận dịch đã giáng xuống Aicập. Đây là cách Đức
Chúa Trời hạ Pharaôn kiêu căng xuống, ông ta đã từ chối không để cho dân sự Đức
Chúa Trời ra đi. Nhưng mãi cho tới trận dịch lệ sau cùng – sự chết của con
trưởng, là phân đoạn chúng ta sẽ đọc vào tuần tới đây – Pharaôn sau cùng đã
phải quì gối xuống.
Trong phần đọc Kinh thánh hôm nay, một lần nữa, Đức Chúa
Trời phải chạm trán với một Pharaôn kiêu căng và ngạo mạn người Aicập. Tiên tri
Êxêchiên đã nói trước sự sụp đổ của Aicập, là điều sẽ xảy ra vì hai lý do: Một,
vì họ đã nuốt chửng lời hứa của họ không giúp cho dân Israel chống lại quân xâm
lược người Babylôn; và thứ hai, vì họ đã chối bỏ Đức Chúa Trời và tự xem mình
cao hơn Đức Chúa Trời.
Đây là điều rất nực cười. Đức Chúa Trời đã thiết lập rồi,
những ai tự đặt mình lên hàng đầu sẽ thấy mình ở hàng cuối, trong khi những
người xem mình là thấp kém, khiêm ty lại là những người hoàn toàn được tôn cao.
Bậc thánh hiền Do thái dạy như vầy: “Người nào chạy theo tiếng tăm, tiếng tăm lìa khỏi người ấy. Nhưng
người nào lìa khỏi tiếng tăm, tiếng tăm sẽ bám sát lấy họ”.
Trong phần đọc Kinh thánh hôm nay, Đức Chúa Trời phán: “Vì ngươi nói: ‘Sông Nile là của ta; Ta đã dựng nên nó,’ vì lẽ
đó Ta nghịch với ngươi và nghịch với mọi dòng sông của ngươi, và ta sẽ biến xứ Aicập
thành một nơi đổ nát . . ..”. Chúng ta cùng mổ xẻ điều đó trong một
giây đồng hồ xem. Ở Aicập, sông Nile được dân chúng xem là một vì thần. Vì vậy,
khi Pharaôn nói: “Sông Nile là của Ta; ta
đã làm ra nó”, nhất định là ông ta đã xưng mình là
người đã dựng nên Đức Chúa Trời rồi. Không những là sông Nile, là thần linh của
ông ta, thuộc về ông ta, mà Pharaôn còn xưng mình là đấng dựng nên nó nữa! Còn
có lời tuyên bố nào ngạo mạn hơn thế không? Đức Chúa Trời chẳng có một sự lựa
chọn nào khác trừ ra đặt Pharaôn vào đúng vị trí của ông ta.
Hãy xem xét việc sau đây: Sông Nile, nó vốn quan trọng là
một dòng sông cung cấp nước cho xứ Aicập, nó đúng là một dòng nước chảy suốt ra
tới đại dương. Có một câu nói cho rằng mọi dòng sông đều đổ vào biển vì biển
thấp hơn chúng. Sự khiêm hạ của đại dương – kỳ thực là biển thấp hơn bất kỳ một
dòng sông nào – là nguồn sức mạnh của nó. Đại dương thì rộng lớn lắm, hiệp với
sự sống, vì cớ sự thấp kém của nó.
Sứ điệp cho chúng ta là phải sống với sự hạ mình. Khiêm
nhường không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối. Ngược lại, đó là nguồn của sức
mạnh chúng ta. Chúng ta càng đặt mình cao hơn, Đức Chúa Trời sẽ hạ chúng ta
xuống thấp hơn. Như tác giả Thi thiên đã viết: “Song người hiền từ sẽ nhận được đất làm cơ nghiệp, và được khoái
lạc về bình yên dư dật” (Thi
thiên 37:11).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét