Bạn
Sẽ Đi Suốt Con Đường
“Khi cha ở
Pha-đan trở về xứ Ca-na-an, thì Ra-chên chết dọc đường có mặt cha, gần
Ê-phơ-rát; cha chôn người ở bên con đường đi về Ê-phơ-rát (tức là Bết-lê-hem)” — Sáng
thế ký 48:7
Xem phân đoạn Kinh thánh nầy, Giacốp kể lại
thảm kịch đã giáng trên gia đình ông. Giacốp giải thích: “Khi cha ở Pha-đan trở về xứ Ca-na-an, thì
Ra-chên chết dọc đường có mặt cha, gần Ê-phơ-rát; cha chôn người ở bên con đường
đi về Ê-phơ-rát (tức là Bết-lê-hem)”. Rachên đã sắp sinh con trên
đường về thành Êphơrát.
Êphơrát vẫn là một thành phố thịnh vượng hôm
nay. Thành phố nầy nằm ngay phía Nam thành Bếtlêhem, Bạn có biết chữ Êphơrát có
nghĩa gì không? Chữ ấy nói tới “tình trạng kết quả”. Rachên đang trên đường
của mình đến với tình trạng kết quả mà bà đã phấn đấu gần như cả đời mình. Sau
khi vất vã nhiều, trước tiên là kết hôn với Giacốp, và rồi mới có thai trong
khi Lêa chị mình đã sanh nhiều lần, Rachên đã có “một khoảng cách ngắn ngủi”. Rồi ở đó, nghiệt ngã thay,
bà qua đời.
Bậc thánh hiền Do thái thắc mắc không biết
tại sao sau cái chết của bà, Giacốp đã không chịu đi tới thêm chút nữa để đến
Hếprôn, nơi có hang đá Mặcbêla, nơi chôn cất các vị tộc trưởng. Rốt lại, chỉ
ngay ở phía nam của thành Êphơrát. Tuy nhiên, theo bậc thánh hiền, Đức Chúa
Trời bảo Giacốp chôn Rachên “bên con đường”, và
cho đến ngày nay, chỗ
nầy vẫn là nơi chôn cất bà.
Nếu bạn đến viếng mộ của Rachên ngày nay, bạn
sẽ chứng kiến nhiều giọt nước mắt. Con cái với bậc cha mẹ đau ốm. Cha mẹ với
con cái bệnh tật. Nhiều người không có đồ ăn để chu cấp cho gia đình của họ. Họ
kêu khóc ở đó và cầu nguyện bên người mẹ từng sống một đời sống lành mạnh, hạnh
phúc và gia đình – song không lâu sau đó thì mất mát hết thảy. Rachên hiểu – và
theo truyền khẫu của người Do thái, chúng tôi tin bà đang cầu thay cho chúng
tôi bên mồ mả.
Bậc thánh hiền dạy rằng Đức Chúa Trời có một
chương trình khi Ngài bảo Giacốp chôn Rachên bên con đường ấy. Thứ nhứt, Giôsép
sẽ đi ngang qua ngôi mộ của bà trên đường xuống Aicập và được yên ủi bởi mẹ
mình, bà đã biện hộ cho ông cho tới chừng các chuyến hành trình của ông đã qua.
Thế rồi, hàng ngàn năm sau, khi người Do thái bị đưa vào cuộc lưu đày, họ cũng
nhận được sự yên ủi khi họ đi ngang qua ngôi mộ của Rachên, bà sẽ khóc lóc cay
đắng cho tới chừng Đức Chúa Trời hứa đưa con cái của bà về lại Israel. Ngày nay,
hàng ngàn người tiếp tục rút tỉa sức lực từ người phụ nữ có thể cảm nhận nổi
đau của chúng ta chớ không ở đâu khác – và thỉnh cầu Đức Chúa Trời Toàn Năng vì
ích cho chúng ta.
Quí bạn ơi, số phận của Rachên cho thấy rằng
bà không thể đi “suốt con đường” được. Bà đã chết “bên con đường”. Nhưng vì cớ bà, chúng ta sẽ đi suốt con đường. Chúng ta sẽ đắc
thắng mọi thách thức của mình. Chúng ta sẽ biến thách thức ấy thành địa danh Êphơrát
– là nơi của sự sống dư dật và kết quả. Đừng dừng lại trong lúc nầy– đấy chỉ là
một khoảng cách ngắn ngủi mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét