Mở Miệng Ra Kêu Van
“Sau cách lâu, vua xứ Ê-díp-tô
băng; dân Y-sơ-ra-ên than thở kêu van vì phải phục dịch khổ sở; tiếng kêu van
lên thấu Đức Chúa Trời. Ngài nghe tiếng than thở chúng, nhớ đến sự giao ước
mình kết lập cùng Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp. Đức Chúa Trời đoái lại dân
Y-sơ-ra-ên, nhận biết cảnh ngộ của chúng” — Xuất
Êdíptô ký 2:23–25
Ở phần cuối của chương hai sách Xuất Êdíptô
ký, chúng ta đọc thấy rằng con cái Israel đã kêu van với Đức Chúa Trời trong sự
cầu nguyện vì cớ tình trạng nô lệ đầy cay đắng của họ. Kế đó, chúng ta học biết
rằng Đức Chúa Trời đã dũ nghe những lời cầu xin của họ và Ngài nhớ lại lời hứa
của Ngài đối cùng các tổ phụ họ. Sau cùng, chương nầy kết thúc bằng cách nói
cho chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời đã đoái lại dân Israel.
Bây giờ, đây là nan đề. Đức Chúa Trời đã căn
dặn Ápraham rằng dòng dõi của ông sẽ đi xuống xứ Aicập rồi bị người Aicập áp
bức. Ngài cũng hứa với Ápraham rằng dòng dõi của ông chắc chắn sẽ được buông
tha và thịnh vượng. Vì thế, thắc mắc là: Tại sao con cái Israel cần phải kêu
van với Đức Chúa Trời để đánh thức lòng thương xót của Đức Chúa Trời rồi mới được
cứu chứ? Điều nầy đã được hứa hẹn và nói trước rồi. Thêm nữa, khi câu Kinh
thánh cho chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời “nhớ lại” lời hứa của Ngài đối với
các tổ phụ, chúng ta cần phải giả sử tin rằng Đức Chúa Trời không cứ cách nào
đó đã quên phứt lời hứa của Ngài? Có phải Đức Chúa Trời cần chúng ta nhắc cho
Ngài nhớ lại chuyến linh trình của chúng ta để rồi Ngài sẽ lưu ý đến chúng ta
chăng?
Tôi có nghe nói đến tình trạng nầy được giải
thích với phần phân tích sau đây. Hãy tưởng tượng một ngôi trường kia được dành
cho một sự trợ cấp rất lớn. Vị hiệu trưởng rất phấn khởi về tất cả chương trình
mới mà ông có thể thực hiện cùng mọi phương thức mà ông có thể làm để đưa ngôi
trường đến chỗ tốt hơn cho các sinh viên. Nhiều tháng trời trôi qua và số tiền
đã được hứa kia chưa thấy tới. Thêm nhiều tháng nữa trôi qua, và vì hiệu trưởng
rất là lo. Ông đến gặp vị giám đốc kia, là người đã hứa trao số tiền đó, rồi
yêu cầu ông ta cho biết số tiền hiện đang ở đâu. Vị giám đốc ấy nhắc cho viên
hiệu trưởng nhớ rằng ông ta đã quên làm một điều để giúp cho số tiền kia sẽ đến
với ngôi trường. Vị giám đốc giải thích: “Ông phải mở một tài
khoản để chúng tôi chuyển số tiền ấy vào chứ!” Không có tài khoản ngân
hàng, chẳng có cách nào để chuyển ngân sách được.
Quí bạn ơi, Đức Chúa Trời có đủ loại phước
hạnh để cung ứng cho chúng ta và hứa phải chu toàn. Nhưng Ngài không thể làm
vậy nếu chúng ta không “mở một tài khoản ngân hàng”. Nói như thế có nghĩa là
chúng ta phải mở miệng mình ra trong sự cầu nguyện. Cầu nguyện là chiếc xe tải
qua đó chúng ta chuyển tải ơn phước của Đức Chúa Trời vào trong thế gian.
Ấy chẳng phải là Đức Chúa Trời đã quên phứt Israel
hay các lời hứa của Ngài dành cho họ đâu; họ chỉ cần kêu van cho họ thôi. Không
lâu sau khi chúng ta mở ống dẫn cầu nguyện ra, mọi ơn phước sẽ bắt đầu tuôn
tràn vào. Tương tự, chúng ta cần phải mở miệng mình ra trong sự cầu nguyện để
có được mọi nhu cần của mình. Đức Chúa Trời đang sẵn sàng ban chúng ra; chúng
ta cần phải sẵn sàng để đón nhận chúng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét