Hãy Rót Đầy Tình Yêu
Thương
“Trong ngày đó, người chúc phước
cho hai đứa con trai nầy mà nói rằng: Ấy vì ngươi mà dân Y-sơ-ra-ên sẽ chúc phước
nhau rằng: Cầu xin Đức Chúa Trời làm cho ngươi được giống như Ep-ra-im và
Ma-na-se. Vậy, Gia-cốp đặt Ep-ra-im trước Ma-na-se” — Sáng
thế ký 48:20
Trong phần đọc Kinh thánh tuần nầy, lịch sử
gần như là tự lặp lại. Nó đến rất gần, và nếu chúng ta không biết rõ hơn, có lẽ
chúng ta sẽ tiên đoán một hậu quả khác cho câu chuyện nầy. Nhưng thay vì thế, một
khuôn mẫu đã bị phá vỡ — một khuôn mẫu ganh tỵ, giận dữ, và anh em tranh cạnh
nhau.
Trước tiên là Ysác và Íchmaên. Mặc dù Ysác trẻ
hơn, ông đã nhận lãnh sự chúc phước của Ápraham và tiếp tục di sản của ông ấy. Kế
đó có Giacốp và Êsau. Tương tự, Giacốp, là em, đã nhận lãnh nhiều ơn phước quan
trọng. Thế rồi, có Giôsép cùng các anh mình – một câu chuyện nói tới sự ghen
tương và tranh cạnh dẫn tới sự gần chết mất của Giôsép và việc ông bị bán đi
làm nô lệ.
Tuần nầy, chúng ta đọc về thế hệ kế tiếp. Épraim
và Manase là hai con trai của Giôsép. Khi đời sống của Giacốp đi đến mức cuối, Giôsép
bèn đưa chúng đến để được chúc phước cho. Giôsép đã giúp cha mình đặt tay ông
lên đầu hai đứa trẻ. Bàn tay phải trên đứa lớn, là Manase, và bàn tay trái trên
đứa nhỏ, là Épraim. Bàn tay phải, ý nói một lời chúc phước mạnh mẽ hơn, thích
ứng với người con lớn. Song Giacốp cố ý chuyển đổi hai tay của ông. Ông giải
thích với Giôsép rằng đứa nhỏ sẽ là trọng hơn đứa lớn, và vì vậy ông ban cho
Épraim lời chúc phước lớn lao hơn.
Chúng ta sẽ mong điều nầy dẫn tới một cuộc
cạnh tranh khác giữa hai anh em. Tối thiểu là chúng ta sẽ mong Manase sẽ bị tàn
phá, duy về mặt nội bộ. Tuy nhiên, bậc thánh hiền Do thái dạy cho chúng ta biết
rằng Manase không có chút thù địch gì đối với em của mình. Không một lượng ghen
tỵ nào – trong lúc chúc phước, cũng như mãi về sau. Đây là lý do tại sao Giacốp
đã chúc phước cho hai đứa trẻ bằng cách tuyên bố rằng hết thảy dân Israel sẽ
chúc phước cho con cái của họ bằng tên của chúng. Thậm chí hôm nay, vào từng
ngày sa-bát, chúng ta chúc phước cho con trai chúng ta sẽ được giống như Épraim
và Manase – không có sự tranh cạnh và với tình cảm anh em hoàn toàn.
Tuy nhiên, chúng ta phải thắc mắc, làm thế
nào Manase có thể giữ được tình cảm anh em đó trong chỗ thứ nhứt? Chúng ta phải
hiểu, và thậm chí mong mỏi, rằng ông ấy đã học được từ lịch sử gia đình chớ
không hành động theo cảm xúc tổn thương và ganh tỵ của mình. Tuy nhiên, Manase là
con người, với tình cảm và các khuynh hướng tự nhiên. Làm sao mà ông không cảm
thấy một chút ganh tỵ chứ?
Các rabi giải thích với một cách suy nghĩ. Hãy
hình dung một cái ly không xem. Hãy rót nước vào phân nửa ly đi, và có nhiều
chỗ để thêm vào bất cứ thứ chi khác – ngay cả chất độc. Tuy nhiên, hãy rót đầy
một cái ly lên tới miệng, và chẳng còn có chỗ nào dành cho bất cứ thứ chi khác
nữa.
Manase vốn đầy dẫy tình cảm dành cho Đức Chúa
Trời đến nỗi chẳng có chỗ nào dành cho thứ chi khác. Ông vốn đầy dẫy thái độ
biết ơn đến nỗi chẳng có chỗ cho sự ghen tuông. Chúng ta cần phải sống cùng một
cách như thế. Hãy đong đầy với tình cảm của Đức Chúa Trời, và chẳng có một chỗ
nào dành cho bất cứ thứ chi khác nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét