Ơn Phước Để Được Cao Trọng
“Nhưng cha người không chịu và cãi rằng: Cha
biết, con, cha biết. Nó sẽ trở nên một dân; nó cũng sẽ lớn vậy, con; song thể
nào em nó cũng sẽ lớn hơn và dòng dõi nó sẽ thành ra vô số nước” — Sáng thế ký 48:19
Theo truyền thống Do
Thái, chúng ta chúc phước cho con cái mình vào tối thứ Sáu ngay trước khi chúng
ta bắt đầu bữa ăn ngày Sa-bát. Chúng ta đặt tay lên đầu mỗi đứa con và chúc
phúc cho nó [trai hay gái]. Nguồn gốc
của phong tục này có thể được tìm thấy trong câu gốc Kinh Thánh của chúng ta hôm
nay từ chương 48 trong Sáng thế ký.
Ngay trước khi Gia-cốp
qua đời, Giô-sép đã đem hai đứa con trai của mình đến gặp cha để chúc phước cho
chúng. Ma-na-se, là anh, được đặt bên phải của Gia-cốp trong khi Ép-ra-im được
đặt bên trái của Gia-cốp. Trong Do Thái giáo, phía bên phải được xem là bên mạnh
hơn, và theo dự tính của Giô-sép, con trai lớn của ông xứng đáng nhận lãnh sự
chúc phước long trọng hơn.
Ngạc nhiên thay, Gia-cốp
vòng tay lại rồi đặt bàn tay mạnh hơn lên đầu Ép-ra-im. Khi nghĩ rằng cha mình
đã phạm sai lầm, Giô-sép tìm cách chỉnh ông. Tuy nhiên, Gia-cốp giải thích: “Nó sẽ trở nên một dân; nó cũng sẽ lớn vậy,
con; song thể nào em nó cũng sẽ lớn hơn và dòng dõi nó sẽ thành ra vô số nước”.
Gia-cốp đã nhìn thấy
trước rằng đứa con thứ có nhiều tiềm năng cho sự cao trọng hơn, và vì thế ông đã
chúc cho Ép-ra-im lời chúc cao trọng hơn.
Bậc
thánh hiền Do Thái hỏi: Nếu Ép-ra-im tự nhiên sở hữu những gì Ma-na-se thiếu,
thì tại sao không ban cho Ma-na-se lời chúc cao trọng hơn? Sự thể cho thấy dường
như một người được định sẵn cho sự cao trọng sẽ cần ít sự trợ giúp từ những lời
chúc phước, trong khi một người ít tài năng sẽ cần nhiều sự trợ giúp hơn. Trong
khi cả Ma-na-se và Ép-ra-im đều được định sẵn để trở nên cao trọng, Ép-ra-im đang
trên đường vượt qua người anh lớn của mình. Dường như việc chúc cho Ma-na-se một
lời chúc phước mạnh mẽ hơn sẽ san bằng cuộc chơi.
Bậc thánh hiền giải
thích rằng trong thực tế, một người càng có tiềm năng, họ càng cần nhiều ơn phước.
Sở dĩ như vậy là do khả năng của một người càng lớn, các thách thức của họ sẽ
càng lớn lao hơn. Đức Chúa Trời muốn mỗi một người chúng ta đạt tới tiềm năng của
mình rồi trở nên cao trọng nhất khả thi, vì vậy, Ngài ban cho mỗi người các thử
thách phù hợp với cấp độ khả năng và sự tấn tới của họ. Giống như một giáo sư sẽ
không giao bài tập lớp một cho một học sinh lớp mười, hoặc ngược lại, Đức Chúa
Trời không phân phát các nhiệm vụ hoặc thử thách nhiều hoặc ít hơn một người có
thể nắm bắt. Ép-ra-im cần sự chúc phước lớn hơn bởi vì các thử thách trong đời sống
của người sẽ khó khăn hơn nhiều so với các thử thách của anh người.
Có khi, người ta mắc
sai lầm khi nghĩ rằng các thử thách của họ trong cuộc sống là một tín hiệu cho
thấy rằng họ không được định cho sự cao trọng. Chúng ta tin rằng những đặc điểm
cá tánh tiêu cực hoặc các ham muốn tội lỗi của chúng ta muốn nói rằng chúng ta bị
định cho phải thất bại.
Tuy nhiên, bậc thánh hiền
dạy chúng ta rằng điều ngược lại là đúng. Thử thách của một người càng lớn, tiềm
năng của người đó càng lớn hơn. Chúng ta không nên nhầm lẫn các thiếu sót của
chúng ta với số phận của chúng ta. Thay vì thế, chúng ta cần nài xin Đức Chúa
Trời để nhận được các ơn phước của Ngài hầu cho chúng ta có thể biến các thử
thách của chúng ta thành sức lực của mình và trở thành hạng người tốt nhất khả
thi.