Nhờ Đức Chúa Trời, Chúng
Ta Có Thể Làm Bất Cứ Việc Gì
“Môi-se bèn thưa rằng: Nầy, tôi là người vụng
miệng: Pha-ra-ôn há sẽ nghe tôi sao?” —
Xuất Êdíptô ký 6:30
Có bao giờ bạn lấy làm lạ, tại sao Đức Chúa
Trời lại cần một nhà lãnh đạo chẳng giống ai mà thế gian đã từng nom thấy, Ngài
đã nhắm vào Môise với lời lẽ đầy thách thức? Chúng ta phải nghĩ rằng Đức Chúa
Trời sẽ kêu gọi ai đó giống như Mục sư Martin Luther King, là người đã thốt ra
một bài giảng có đề tựa là “Tôi Có Một Giấc Mơ”. Hay Đức Chúa Trời
có thể chọn lấy một mẫu người bộc trực giống như Thủ tướng Winston Churchill hoặc một
nhà lãnh đạo năng đông giống như Tổng thắng John F. Kennedy. Nhưng thay vì thế,
Đức Chúa Trời lại nhắm vào một Môise nhu mì và khiêm hạ, là người đã nói: “Nầy, tôi
là người vụng miệng: Pha-ra-ôn há sẽ nghe tôi sao?”
Về mặt cơ bản, Môise đang nói: “Tôi
hoàn toàn bất xứng đối với công việc nầy! Tôi không có tài và khả năng để hoàn
thành sứ mệnh! Sao Đức Chúa Trời Ngài lại chọn tôi chứ?” Thế mà việc như thế thường
xảy ra, đấy chính xác là cách Đức Chúa Trời hành động.
Hãy suy nghĩ về việc ấy xem. Đức Chúa Trời đã
chọn David, một gã chăn chiên còn quá nhỏ thậm chí không mặc được áo giáp của
Vua Saulơ, để chiến đấu với gã giềng giàng Gôliát. Đức Chúa Trời đã chọn Giôsép,
kẻ bị các anh mình ghét bỏ, một nô lệ, rồi kế đó là một tù phạm, để trở thành
Thủ tướng xứ Aicập và tiếp trợ cho cả gia đình mình. Đức Chúa Trời đã chọn
Giaên, một phụ nữ, để giết tay chiến binh mạnh sức Sisêra khi cả quân đội Israel
đã không làm được việc ấy. Ngài đã chọn Êxơtê, một thiếu nữ Do thái mồ côi sống
trong cảnh phu tù, để trở thành Nữ Hoàng xứ Ba tư và cứu lấy Israel dân tộc
mình.
Đức Chúa Trời thường chọn lấy những cá nhân dường
như là loại đại biểu không chắc thành công để bước vào những vai trò quan trọng
nhất. Ngài làm việc nầy vì Ngài muốn chúng ta phải biết rõ ấy chẳng phải tài
năng và khả năng của chúng ta quyết định thành quả, mà là ý muốn cùng mọi phép
lạ của Ngài mới đem lại sự cứu rỗi. Khi chúng ta đọc trong Xachari 4:6: “ Ấy chẳng phải là bởi quyền
thế, cũng chẳng phải là bởi năng lực, bèn là bởi Thần ta, Đức Giê-hô-va vạn
quân phán vậy”.
Vào năm 1948, khi Liên Hiệp Quốc bỏ phiếu
phục hồi lại chức năng quốc gia cho dân Do thái, một quốc gia non trẻ, được
dựng nên lúc bấy giờ bởi hầu hết những kẻ tỵ nạn và những người sống sót trong
cuộc tàn sát của Đức Quốc Xã, bị tấn công bởi năm quân đội có tổ chức của người
Ảrập. Tuy nhiên, Israel đã chiến thắng. Israel, David thời hiện đại, đã giết
chết gã Gôliát hiện đại. Israel đã đạt được mọi điều mà chẳng có ai dám trông
mong. Ai nấy đều đoán trước một cuộc tàn sát. Họ đã đào rồi những ngôi mộ cho
những người tân Do thái. Nhưng ý muốn của Đức Chúa Trời đã thắng hơn, Israel đã
thắng hơn, và Israel sẽ tiếp tục chiến thắng vì cớ ý muốn của Đức Chúa Trời.
Tôi muốn khích lệ chúng ta mọi người hôm nay
đừng rụt rè bởi phần việc dường như quá lớn lao. Khi Đức Chúa Trời kêu gọi
chúng ta làm một việc gì đó, đừng nhìn vào những gì bạn đang thiếu thốn. Đừng
lo sợ bởi những gì bạn “không thể”
làm. Nhờ Đức Chúa Trời, chúng ta có thể làm bất cứ việc gì và trở nên bất cứ gì.
Đức Chúa Trời chọn người biết bằng lòng, không nhất thiết phải chọn người có
tài. Ngài đã chọn và đã nâng đỡ nhiều người bất toàn trong quá khứ – và Ngài
cũng có quyền chọn chúng ta nữa đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét