Đấng
Dẫn Dắt Đời Đời Của Chúng Ta
Vì Đức Chúa nầy là Đức Chúa Trời chúng tôi đến đời
đời vô cùng; Ngài sẽ dẫn chúng tôi cho đến kỳ chết —
Thi thiên 48:14
Cách đây nhiều năm, một người bạn thân của
tôi đi tour đến Ba lan để chứng kiến sự hủy diệt tàn sát dân Do thái. Có một
việc gây ấn tượng mạnh cho ông ấy là bia đề tặng trên các bức tường của một nơi
từng là nhà hội trước đây. Trên bức tường là một lời cầu nguyện viết tay rất
tuyệt vời, Lời cầu nguyện dành cho những kẻ tuận đạo. Bạn tôi đã nhớ lại rằng nó
khiến cho cơn ớn lạnh chạy dọc theo xương sống ông ta với sự nhận biết y như
người Do thái đã đọc lời cầu nguyện nầy nhiều thập niên trước đây, họ chẳng có
manh mối nào cho rằng họ sẽ trở thành mục tiêu chính của lời cầu nguyện nầy
trong nhiều thập niên hầu đến.
Thi thiên 48 kết thúc bằng câu nói sau đây: “Vì Đức Chúa nầy là Đức
Chúa Trời chúng tôi đến đời đời vô cùng; Ngài sẽ dẫn chúng tôi cho đến kỳ chết”. Lịch
sử được trải ra với huyết của những người từ chối không chịu từ bỏ Đức Chúa
Trời thậm chí khi đối mặt với sự chết.
Tôi được nhắc nhớ đến ba chàng trai Do thái
từ Kinh Thánh – Sađơrắc, Mêsác và Abếtnêgô, họ được kêu gọi phải hy sinh mạng
sống của họ vì cớ Đức Chúa Trời. Những chàng trai nầy đã bị lưu đày ra khỏi xứ Israel
rồi bị đưa đến xứ Babylôn, ở đây Vua Nêbucátnếtsa đã dựng lên một pho tượng lớn
bằng vàng buộc mọi người phải thờ lạy. Sađơrắc, Mêsác và Abếtnêgô vốn trung tín
với Đức Chúa Trời của Israel và họ từ chối không chịu sấp mình xuống trước hình
tượng. Khi Nêbucátnếtsa phác hiện sự từ chối của mấy chàng trai nầy, ông ta đe
doạ quăng họ vào trong lò lửa hực để bị thiêu sống.
Các chàng trai đã đáp lại: “Hỡi Nêbucátnếtsa, về sự nầy, không cần chi chúng tôi tâu lại
cho vua. Dầu chẳng vậy, hỡi vua, Đức Chúa Trời mà chúng tôi hầu việc, có thể cứu
chúng tôi thoát khỏi lò lửa hực, và chắc cứu chúng tôi khỏi tay vua” (Đaniên 3:16–17). Sađơrắc, Mêsác và Abếtnêgô, không bị doạ
dẫm bởi bất cứ ai hay bất kỳ điều gì. Họ biết rõ họ đã hầu việc Chúa tối thượng
là Đấng có quyền giải cứu họ ra khỏi bất cứ tình huống nào.
Đây là phần quyền lực nhất trong lời đáp của
các chàng trai. Họ đã nói: “Dầu chẳng vậy, hỡi vua, xin biết
rằng chúng tôi không hầu việc các thần của vua, và không thờ phượng pho tượng
vàng mà vua đã dựng” (Đaniên 3:18). Sađơrắc, Mêsác và Abếtnêgô
đã công bố rằng dẫu Đức Chúa Trời không đến giải cứu họ và họ phải chết, họ vẫn
sẽ luôn vâng phục đối với Đức GIÊHÔVA. Họ đã sẵn lòng hy sinh mạng sống của họ cho
Đức Chúa Trời của họ.
Quí bạn ơi, cảm tạ Chúa, hầu hết chúng ta
không được kêu gọi để hy sinh mạng sống mình cho Đức Chúa Trời. Thực vậy, Đức
Chúa Trời vốn ưa thích chúng ta tôn thánh Ngài qua sự sống, chớ không phải qua
sự chết. Tuy nhiên, chúng ta phải bằng lòng hy sinh vì Đức Chúa Trời chúng ta. Nếu
dân thánh xuyên suốt cõi lịch sử đã bằng lòng và có khả năng phó thác chính
sanh mạng của họ cho Đức Chúa Trời, nhất định chúng ta có thể giao thác tiền
bạc, của cải, niềm tự hào, sự yên ủi hay thì giờ của chúng ta.
Đức Chúa Trời là Đấng dẫn dắt đời đời của
chúng ta, và chúng ta phải sẵn lòng bước theo Ngài trong sự vâng phục bất kể
điều chi xảy đến trên đường lối của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét