Ngài Che Lấp Chúng Ta
“Sự
ghen ghét xui điều cãi lộn; Song lòng thương yêu lấp hết các tội phạm” —
Châm ngôn 10:12
Nhân
vật Kinh Thánh Nôê là nổi tiếng nhất trong đóng một chiếc tàu. Tuy nhiên, tôi
muốn nhìn vào những gì xảy ra với Nôê sau khi ông rời khỏi Chiếc Tàu ấy. Kinh
Thánh cho chúng ta biết rằng Nôê đã trồng một vườn nho, và vì lý do này hay lý
do khác, một ngày kia Nôê đã say rượu của vườn nho đó. Rõ ràng không phải là một
trạng thái tốt của tâm trí, Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng Nôê nằm loả thể trong
lều của mình, gần như không xứng hiệp với bậc trưởng lão và đấng cứu tinh của gia
đình duy nhứt còn sót lại trên đất.
Bây giờ chúng ta hãy xem coi cách thức mấy
người con của Nôê phản ứng với bối cảnh nhục nhã của ông. Cham nhìn thấy cha
mình rồi đi ra ngoài để nói với các em mình biết về việc ấy. Anh ta bực bội giờ
phút yếu đuối của Nôê và càng thấy bực tức nhiều hơn nữa giáng trên Nôê. Tuy
nhiên, mấy người em kia đã hành động hoàn toàn khác: "Nhưng Sem và Gia-phết đều lấy áo choàng vắt
trên vai mình, đi thùi lui đến đắp khuất thân cho cha; và bởi họ xây mặt qua
phía khác, nên chẳng thấy sự trần truồng của cha chút nào" (Sáng thế ký 9:23).
Sem và Giaphết đắp cho cha của họ, bảo toàn sự tôn trọng, danh dự, và nhân phẩm
của ông.
Tôi
nghĩ chẳng có một câu chuyện nào thật hay minh họa cho sự dạy nầy từ sách Châm
ngôn: “Sự
ghen ghét xui điều cãi lộn; Song lòng thương yêu lấp hết các tội phạm”. Cham không có chút tình cảm
nào dành cho cha mình và đã chọn khuấy đảo quanh sai lầm của Nôê. Mặt khác, Sem
và Giaphết, đã đến từ một chỗ yêu thương thực sự lấp hết mọi sai trái của cha
mình.
Tương
tự như vậy, trong chính đời sống của chính chúng ta, có những lúc chúng ta nghe
nói đến hoặc chứng kiến một người trong giây phút yếu đuối. Chúng ta phản ứng
ra sao? Chúng ta có đồn đãi lan truyền và nói cho cả thế giới biết về việc ấy
không? Hay chúng ta lấp hết mọi sỉ nhục của người ấy bằng cách giữ im lặng? Tất
nhiên là giờ đây, nếu sự an toàn hoặc đạo đức của ai đó là một vấn đề, chúng ta
phải tường trình lại những gì chúng ta đã xem thấy. Tôi đang nói về việc nhìn
thấy một người bạn đã làm sai hoặc xem thấy một thành viên gia đình "đã không còn an toàn nữa".
Có
phải chúng ta làm cho mọi việc ra tồi tệ hơn bằng cách phơi bày chúng? Hoặc
chúng ta có thể xây sang người thân yêu của chúng ta rồi nói: "Nầy, hết thảy chúng ta đều mắc sai lầm đáng xấu hổ.
Tôi sẽ không để cho ai biết về việc ấy đâu". Điều
này đặc biệt là thật đối với con cái còn nhỏ của chúng ta. Chỉ vì chúng còn nhỏ
không có nghĩa là chúng ta sẽ vạch trần mọi thứ kém khôn ngoan mà chúng đã làm
- thậm chí nếu việc ấy có khi là hài hước nữa.
Nắm
lấy ý tưởng này, chúng ta cần phải học biết bỏ qua lỗi lầm của người ta, ngay cả
khi chúng có thể gây tổn thương. Thí dụ, ai đó có thể xem khinh chúng ta, đã nói
một việc rất khó chịu, hoặc phạm sai lầm bằng cách quên mời chúng ta đến với một
sự kiện nào đó. Có phải chúng ta bỏ qua rồi chôn vùi nó đi chăng?
Chúng
ta hãy học biết đậy một tấm chăn trên những bối rối của người khác. Bằng cách
này, chúng ta giữ gìn phẩm giá và sự hiệp một đáng cổ vũ giữa vòng con cái của Đức
Chúa Trời.