Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

HỌC BIẾT ĐỂ CƯỜI LẠI



Học Biết Để Cười Lại

Đức Giê-hô-va phán hỏi Áp-ra-ham rằng: Cớ sao Sa-ra cười như vậy mà rằng: Có quả thật rằng tôi già đến thế nầy lại còn sanh sản chăng? Há có điều chi Đức Giê-hô-va làm không được chăng? Đến kỳ đã định, trong một năm nữa, ta sẽ trở lại cùng ngươi, và Sa-ra sẽ có một con trai” — Sáng thế ký 18:13–14

Một câu chuyện được ghi lại trong Kinh Talmud về vị thánh hiền mà tiên tri Êli thường hiện ra với ông ấy. Trong một trường hợp, vị thánh hiền kia có mặt trong khu chợ rồi đặt ra câu hỏi sau đây cho Êli: “Có người nào ở đây xứng đáng với đời sau trên thiên đàng không?” Êli chỉ ra hai người dường như xứng đáng. Vị thánh hiền kia chạy theo họ rồi hỏi: “Hai người làm nghề gì?” Họ đáp: “Chúng tôi làm hề. Khi chúng tôi nhìn thấy người ta buồn bã, chúng tôi làm cho họ phải bật cười”.

Đấy là giá trị của việc đem tiếng cười đến cho người ta. Trong hết thảy những người có mặt trong khu chợ, hai người nầy được chỉ ra là xứng đáng với phần thưởng lớn lao. Cũng quan trọng như thế cho hạng người biết cười!

Những nghiên cứu đã minh chứng rằng tiếng cười có nhiều lợi ích lắm. Nó khiến cho chúng ta khoẻ mạnh hơn và giúp chúng ta đưa ra những quyết định tốt hơn. Tiếng cười giúp chúng ta giữ lấy một thái độ tích cực và làm bật lên những cảm xúc biết ơn.

Tuy nhiên, không phải mọi tiếng cười đều là tốt cả đâu. Trong phân đoạn kinh Torah nầy, Sara đã nghe lóm các thiên sứ nói cho Ápraham biết rằng bà sẽ sinh con vào thời điểm nầy năm sau. Sara đã đáp lại bằng nụ cười. Trước đó, ở Sáng thế ký 17, Ápraham cũng bật cười khi ông nghe nói rằng ông và Sara, cả hai đều ở tuổi 90 trở lên, sẽ được làm cha làm mẹ. Tuy nhiên, chỉ có Sara, là người mà Đức Chúa Trời quở trách vì nụ cười của bà. Tại sao chứ? Vì nụ cười của bà không giống với nụ cười của Ápraham.

Khi lần đầu tiên các thiên sứ bước vào ngôi nhà của Ápraham, họ đã hỏi Sara ở đâu? Ápraham giải thích rằng bà ở trong trại. Bậc thánh hiền cho rằng Sara luôn ở trong trại. Bà không thích ra ngoài ở chỗ công cộng vì người ta sẽ thì thầm sau lưng bà, rằng bà là bà lão không bao giờ có được một mụn con. Khi Sara bước vào tuổi già, bà lui đi tránh gặp người khác. Bà càng yếu ớt đi trong việc trông đợi lời hứa của Đức Chúa Trời sẽ được ứng nghiệm. Bà bắt đầu mất đi niềm vui mừng và nụ cười của bà. Khi bà bật cười lúc mới nghe xong các tin tức kia, đây là nụ cười vô tín giống như thể nó nói: “Thôi được rồi! Chắc là Ta không thể có được một đứa con đâu!”

Mặt khác, nụ cười của Ápraham, là nụ cười của sự vui mừng. Ông đã bật cười nơi cái điều bất ngờ kia, kinh ngạc lắm về nó hết thảy. Loại nụ cười nầy nhấc cao tâm linh chúng ta lên và giúp chúng ta nhận biết rằng chẳng có gì dường tồi tệ và trong tích tắc thì mọi sự sẽ hanh thông. Đó là tiếng cười chữa lành cho linh hồn.

Về sau, Sara học biết để cười lại với sự vui mừng, và chúng ta cũng một thể ấy. Chẳng có gì phải ngạc nhiên khi bà đặt tên con trai mình là Ysác, có nghĩa là “nụ cười” trong tiếng Hêbơrơ. Vô luận cuộc sống có nhọc nhằn dường bao, chúng ta đừng bao giờ quên tìm kiếm tiếng cười vui vẻ trong hoàn cảnh của chúng ta. Sự thể không hề tồi tệ như chúng ta nghĩ đâu và luôn luôn có việc gì đó sẽ là vui mừng cả thể đấy.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét