Cái Chi Vậy?
“Khi dân Y-sơ-ra-ên thấy, bèn hỏi nhau rằng: Cái chi vậy? Vì
chẳng biết vật đó là gì. Môi-se bèn nói cùng dân sự rằng: Ấy là bánh mà Đức
Giê-hô-va ban cho các ngươi làm lương thực đó” — Xuất Êdíptô ký 16:15
Tuần nầy chúng ta đọc về mana, thứ
thức ăn lạ lùng sa xuống từ trời mỗi sáng trong sa mạc, cung cấp cho con cái
Israel với nhu cầu hàng ngày của họ. Có phải bạn biết làm thể nào mà mana có
cái tên như thế không? Vào buổi sáng đầu tiên mana xuất hiện, dân Israel đã bối
rối: “. . . bèn hỏi nhau rằng: Cái chi vậy?’” Theo tiếng Hybálai,
họ nói: “man hu?” nghĩa là: “cái chi vậy?” Môise đã giải thích rằng
đây là bánh đặc biệt mà Đức Chúa Trời đã ban cho họ. Một khi bánh ấy chưa từng
có trước đó, nó cần một cái tên. Họ quyết định đặt nên nó là hu man, ý nói “đó là mana”.
Theo truyền khẩu của người Do thái, man, mana trong Anh ngữ, có thể nếm như bất cứ thứ chi
dân Israel muốn nó giống như vậy. Nếu họ muốn nó nếm giống như thịt, họ đã nếm
thịt. Nếu họ muốn mùi táo, thì chúng có mùi táo. Nó luôn có hình thể là vậy, nhưng
mùi sẽ là khác đi.
Dựa theo ý tưởng nầy, bậc thánh hiền Do thái
đưa ra sự dạy dỗ sau đây. Đức Chúa Trời gửi đến cho chúng ta nhiều thứ từ trời
từng ngày một. Chúng đến trong hình thức các biến cố đang xảy ra, hạng người
chúng ta gặp gỡ, thời tiết, và còn nhiều thứ nữa. Mọi sự đều đến từ Đức Chúa
Trời. Chúng ta có thể hỏi han giống như người Do thái: “Cái chi vậy?” Nó tốt hay xấu vậy? Liệu
nó có giúp đỡ tôi hay nó sẽ làm hại cho tôi? Câu trả lời là: “Bất cứ thứ chi bạn quyết định”. Giống như dân Do thái
quyết định mana sẽ nếm có mùi gì, thì cũng một thể ấy, chúng ta cũng quyết định
cách chúng ta sẽ kinh nghiệm những gì đang xảy ra cho chúng ta trong cuộc sống.
Đúng là một bài học rất hay! Ấy chẳng phải
điều chi xảy ra cho chúng ta trong cuộc sống; chính cách chúng ta quyết định
giải thích điều chi đang xảy ra cho chúng ta. Nếu chúng ta quyết định mọi sự là
thứ tốt nhứt, khi ấy mọi sự sẽ là thứ tốt nhứt. Nếu chúng ta in trong trí rằng
đời sống chúng ta là kinh khiếp, thế thì chúng ta sẽ kinh nghiệm một cuộc sống
thật là kinh khiếp. Chính ở chỗ chúng ta quyết định đấy thôi.
Bậc thánh hiền giải thích với cách loại suy. Có
một thương gia với cái bao đựng toàn là đá. Ông ta quyết định chúng sẽ không có
giá trị bao nhiêu và sắp sửa đổ chúng ra, thì có một người đề nghị mua chúng. Ông
bán chúng đi mà chẳng lấy xu nào hết. Qua ngày hôm sau, ông ta thấy người đã
mua mớ đá kia đem bán chiếc vòng đeo cổ tuyệt đẹp làm bằng mấy hòn đá xấu xí
kia, lúc bấy giờ trông chúng rất hiếm và sắc sảo! Giờ đây ông ta nhìn thấy mấy
hòn đá kia thực sự đáng kinh ngạc là dường nào.
Mọi việc đều tùy theo chúng ta quyết định
nhìn xem mọi việc trong đời sống của chúng ta. Tôi muốn khích lệ hết thảy chúng
ta nên nhìn xem mọi sự đều là tốt lành. Bất cứ thứ chi Đức Chúa Trời gửi đến
trên đường lối của chúng ta đều là ơn phước, thậm chí trong cái lốt nào đó
chẳng hạn. Lần tới có thứ chi sa xuống ngoài đồng vắng, và bạn buộc miệng hỏi: “Cái chi vậy?” phải
biết chắc câu trả lời là: “Thứ đó tốt lành mà”.