Máu Xấu
“Người
ta đã học cho Ha-man biết Mạc-đô-chê là người Giu-đa, nên người cho sự tra tay
trên một mình Mạc-đô-chê là một sự nhỏ mọn, người bèn tìm mưu giết hết thảy dân
Giu-đa, là tông tộc của Mạc-đô-chê, ở trong toàn nước A-suê-ru” — Ê-xơ-tê 3:6
Khi hai người không thuận nhau, ai đó có thể nói
bóng rằng có "máu xấu" ở giữa họ, ý nói rằng họ
có một lịch sử không thuận nhau. Có lẽ họ có quan điểm hoàn toàn khác nhau, hoặc
đã đụng độ về một sự xúc phạm hay sai lầm nào đó. Điển hình máu xấu kết quả từ một
thứ gì đó bên ngoài mối quan hệ có thể thay đổi được với các lần trao đổi, một
bên thứ ba can thiệp hoặc một sự thay đổi thái độ giữa hai bên.
Nhưng khi thành kiến dính dáng vào, người này
sẽ không thuận với người kia đơn giản chỉ vì "máu" hay chủng tộc của họ [nam hay nữ] — một thứ vượt quá khả
năng thay đổi của người đó. Đáng buồn thay, loại thành kiến chủng tộc này thường
được tỏ ra đối với người Do-thái. Ngày nay nó được gọi là chủ nghĩa bài-Do-thái,
nhưng thực tại hận thù đối với người Do-thái có thể được lần trở lại từ thời Đế
quốc Ba-tư, khi người Do-thái phải đối mặt với sự tiêu diệt từ chiếu chỉ của nhà
cầm quyền.
Trong sách Ê-xơ-tê, có máu xấu giữa Ha-man và Mạc-đô-chê.
Ha-man là một người A-gát (Ê-xơ-tê 3:1)
hoặc là dòng dõi của A-ga, Vua của người A-ma-léc (I Sa-mu-ên 15:8), và Mạc-đô-chê là một người Do-thái. Lịch sử của
việc không thuận nhau phải lần ngược trở lại khi quân A-ma-léc tấn công Israel (Xuất Ê-díp-tô ký 17:8–16). Nhưng khi
không thuận nhau trở thành một cuộc tấn công trên toàn bộ chủng tộc dân sự, sự
việc đã đi quá đà.
Thường thì, thành kiến lan toả vì cớ tư tưởng
cùng lời nói độc hại của người khác. Ha-man đã không chú ý đến Mạc-đô-chê, vì vậy
cá nhân ông ta không bị xúc phạm cho đến khi các quan chức trong triều đình cho
ông hay về thái độ bất phục tùng của Mạc-đô-chê "đặng thử xem sự tình của Mạc-đô-chê có thắng chăng, vì người đã
tỏ cho chúng rằng mình là người Giu-đa" (Ê-xơ-tê
3:4).
Thành kiến thường được đặc trưng bởi sự khái
quát hóa rộng rãi. Sự giận dữ của Ha-man không đơn giản là các hành vi của Mạc-đô-chê
(về việc không sấp mình xuống), và
không những chỉ ở ông thôi, mà còn ở tất cả người Do-thái nữa. Cơn giận của Ha-man
đã vượt qua Mạc-đô-chê, với tất cả những gì Mạc-đô-chê đứng thay cho. Ông ta
thù ghét một nhóm dân vì họ vốn có một niềm tin hay một thứ văn hóa khác.
Như trong tình huống với Ha-man và Mạc-đô-chê, thành
kiến thường kéo dài với những lời dối trá. Ha-man vu cáo không đúng về dân
Do-thái về việc không trung thành với nhà vua như sau: “Có một dân tộc tản mản, tải rác ra giữa các
dân tộc trong những tỉnh của nước vua: luật pháp của chúng nó khác hơn luật
pháp của các dân khác; lại chúng nó cũng không tuân theo luật pháp của vua” (Êxơtê 3:8). Tuy nhiên, Mạc-đô-chê đã chứng tỏ rồi lòng trung thành
của ông đối cùng nhà vua (Ê-xơ-tê 2:21-23)
vì vậy lời vu cáo này rõ ràng là không đúng sự thật.
Ngoài ra, thành kiến bật ra từ sự kiêu ngạo cá
nhân — tưởng rằng mình tốt hơn nhiều người khác. Ha-man đã có một khát vọng muốn
được tôn cao và sự công nhận của quần chúng. Ông ta sẵn sàng tiêu diệt người
khác với nỗ lực tôn cao bản thân mình. Cuối cùng, Ha-man bị trừng phạt vì thái
độ kiêu ngạo của mình (Ê-xơ-tê 7:9–10),
cũng như hết thảy những kẻ khinh khỉnh người khác vì sự khác biệt về niềm tin
hay văn hóa, vì cuối cùng, Đức Chúa Trời sẽ phán xét.
Chắc chắn có những bài học cho hết thảy chúng ta
từ câu chuyện của Mạc-đô-chê và Ha-man. Chúng ta cần dò xét tấm lòng mình về những
người mà chúng ta có những mối quan hệ căng thẳng với họ. Hãy cầu xin Chúa giúp
đỡ để phục hồi những mối quan hệ này và tìm ra những phương thức có thể bắc loại
cầu có cần cho sự hiểu biết nhau. Khi ấy, hãy nhìn xem cách Đức Chúa Trời sẽ
tôn vinh và chúc phước cho các nỗ lực này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét