Không Hề Bị Bỏ Quên
“Si-ôn từng nói rằng: Đức Giê-hô-va đã lìa bỏ ta; Chúa đã quên
ta. Đàn bà há dễ quên con mình cho bú, không thương đến con trai ruột mình sao?
Dầu đàn bà quên con mình, ta cũng chẳng quên ngươi” — Ê-sai 49:14–15
Hãy
tưởng tượng là một thanh niên Do-thái ở châu Âu vào cuối thập niên 1800 xem. Sự
diệt chủng vẫn chưa xảy ra, nhưng sự tàn sát người Do-thái dưới thời Nga hoàng,
những cuộc bôi nhọ bằng máu, và nghèo đói rất là nhiều. Cuộc sống là khó khăn dành
cho dân Do-thái không có một quê hương an toàn. Bạn đã đọc Kinh Thánh và đã học
đòi với các ra-bi. Bạn đã được dạy dỗ rằng nơi nào đó ở vùng Trung Đông có một chỗ
dành cho dân Do-thái. Bạn được nghe nói về cách người Do-thái từng thịnh vượng ở
đó cho đến khi họ bị lưu đày.
Bạn đã
được hứa rằng một ngày nào đó dân Do-thái sẽ trở lại, và bạn cầu nguyện mỗi ngày
xin được cứu chuộc. Nhưng đã 2000 năm rồi. Trong hai thiên niên kỷ, dân Do-thái
đã xin trở về quê hương của họ, tuy nhiên, họ vẫn còn sống trong cảnh phu tù.
Có hy vọng không? Bao giờ việc ấy xảy ra? Trong những giờ đen tối nhất của mình,
bạn tự hỏi: "Có phải Đức Chúa Trời đã quên chúng ta không?"
Câu Kinh
Thánh được trích từ bảy phần Kinh Thánh được đọc giữa ngày Tisha B’Av,
ngày lễ kỷ niệm một loạt các thảm hoạ đã xảy ra cho người Do-thái xuyên suốt
lịch sử, và Những Ngày Lễ Thánh lớn, bắt đầu với ngày lễ Rosh Hashanah. Những
phần đọc này thích đáng được gọi là: “Bảy Tuần Yên Ủi”.
Chúng là những lựa chọn từ các sách tiên tri nói về các thời điểm tốt hơn cho dân
Do-thái, và chúng được sắp đặt để đưa dân sự ra khỏi chỗ tuyệt vọng của ngày Tisha B'Av đến
sự cứu rỗi và cứu chuộc của Yom Kippur.
Trong
câu 14, chúng ta đọc: “Đức
Giê-hô-va đã lìa bỏ ta; Chúa đã quên ta”.
Giống như dân Do-thái đã tự hỏi trong suốt kỳ phu tù đăng đẳng trước sự tái
sinh kỳ diệu của dân Israel, khi ấy họ lại tự hỏi không biết Đức Chúa Trời có
quên họ không!?!
Bạn
có thể thuật lại không? Đôi khi chúng ta cầu nguyện rồi cầu nguyện cho một việc
gì đó, và những lời cầu nguyện của chúng ta dường như không được nhậm. Khi nào
tôi sẽ tìm được một việc làm? Khi nào chúng tôi sẽ được phước với con cái đây?
Đôi khi sự chờ đợi lâu đến nỗi chúng ta thấy mình bị bỏ lơ. Song Cha Thiên
Thượng của chúng ta không bao giờ quên đâu.
Câu
tiếp theo đọc: "Đàn bà há dễ quên con mình cho bú?" Một người mẹ khó mà quên được đứa con yêu dấu, quý báu của
mình. Đức Chúa Trời chăm chú đến chúng ta và nhiều hơn nữa: “Dầu đàn bà quên con mình, ta cũng chẳng quên
ngươi”. Ngay cả khi những người thân thiết nhất với chúng ta từ bỏ
chúng ta, Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ quên chúng ta. Chúng ta là con cái của
Ngài, những người thân yêu của Ngài. Chúng ta không bao giờ bị bỏ quên!
Lần tới
đây, bạn hay ai đó bạn quen biết nghĩ rằng Đức Chúa Trời đã quên họ, hãy đọc
Ê-sai 51:3: “Giữa vườn ấy sẽ có sự vui vẻ, mừng rỡ, tạ ơn, và tiếng ca hát”. Sau 2.000 năm chờ
đợi, các lời hứa của Đức Chúa Trời đã được ứng nghiệm trong thời đại của chúng
ta. Có một sự mừng rỡ, và ca hát tại Jerusalem một lần nữa, giống như các tiên
tri đã hứa. Mặc dù sự trông đợi của họ rất là lâu, nhưng Đức Chúa Trời không
bao giờ quên con cái của Ngài, dân Do-thái, và Ngài sẽ không bao giờ, không bao
giờ quên bạn đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét