Chiếm Lấy Chỗ Đứng
“Hãy đi nhóm hiệp các người Giu-đa ở tại Su-sơ,
rồi hãy vì tôi mà kiêng cữ ăn trong ba ngày và đêm, chớ ăn hay uống gì hết; tôi
và các nàng hầu tôi cũng sẽ kiêng cữ ăn nữa; như vậy, tôi sẽ vào cùng vua, là
việc trái luật pháp; nếu tôi phải chết thì tôi chết” — Ê-xơ-tê 4:16
Là hoàng hậu của xứ Ba-tư, chúng ta mong rằng Ê-xơ-tê
đã có một trong những địa vị an toàn nhất trong cả đế quốc. Nàng đã giành được
tấm lòng và tình cảm của vua Xẹt-xe; nàng có nhiều tôi tớ để gọi và sai khiến; nàng
có mọi tiện nghi đi kèm với việc sống trong cung điện.
Tuy nhiên, sự an ninh thể ấy đã đến với một cái giá.
Hoàng hậu Ê-xơ-tê được hưởng các đặc quyền đi kèm với địa vị của mình bao lâu
nàng tuân theo nhà vua và không làm gì để chuốc lấy cơn giận của ông ta. “Sự an ninh” của nàng bấp bênh trên một cán cân có thể dễ dàng
nghiêng ngã nếu nàng phạm phải sai lầm.
Vì vậy, khi Mạc-đô-chê, là người cậu Do-thái của
nàng, báo cho nàng biết về âm mưu của Ha-man muốn giết hết thảy dân Do-thái
trong Đế quốc Ba-tư và nài xin nàng can thiệp vì ích cho dân tộc của nàng, Ê-xơ-tê
phải đối mặt với một sự lựa chọn khó khăn. Nàng có thể: một là giữ im lặng và
hy vọng rằng nhà vua sẽ không phát hiện ra lai lịch bí mật của nàng là một người
Do-thái, và nhơn đó, sống sót, hoặc nàng sẽ mạo hiểm liều chết bằng cách xuất
hiện trước mặt nhà vua, tỏ ra lai lịch thật của mình rồi tìm cách vùa giúp cho
dân tộc của nàng.
Lời lẽ của Mạc-đô-chê chắc chắn đã hướng dẫn quyết
định của nàng: “Chớ
thầm tưởng rằng ở trong cung vua, người sẽ được thoát khỏi phải hơn mọi người
Giu-đa khác; vì nếu ngươi làm thinh trong lúc nầy đây, dân Giu-đa hẳn sẽ được
tiếp trợ và giải cứu bởi cách khác, còn ngươi và nhà cha ngươi đều sẽ bị hư
mất; song nào ai biết rằng chẳng phải vì cớ cơ hội hiện lúc nầy mà ngươi được
vị hoàng hậu sao?” (Ê-xơ-tê 4:13–14).
Ê-xơ-tê đã nhận ra rằng sự an ninh kia không đặt
trên địa vị, hoặc tài sản của nàng, hay thậm chí trên chồng của nàng, là nhà
vua, nhưng đặt nơi Đấng mà danh của Ngài không được nhắc đến dù một lần trong quyển
sách: ấy là Đức Chúa Trời. Và vì thế nàng đưa ra quyết định tiếp cận với nhà
vua, kêu gọi những người Do-thái đồng bào của mình phải kiêng ăn và cầu nguyện
cho nàng. Và, như nàng đã thổ lộ với Mạc-đô-chê: "Nếu tôi phải chết, thì tôi chết".
Có thể chúng ta không phải đối mặt với thứ hoàn
cảnh nghiệt ngã như Ê-xơ-tê đã đối mặt, nhưng Đức Chúa Trời đã đặt mỗi một người
chúng ta vào những tình huống và địa vị thật đặc biệt. Hết thảy chúng ta đều có
một sự lựa chọn phải đưa ra — giữ im lặng khi đối mặt với sự bất công và đau khổ
để "cứu" vớt tiếng tăm của chúng
ta. Hoặc chúng ta có thể quyết, y như Ê-xơ-tê đã quyết, chiếm lấy một chỗ đứng,
vô luận là hoàn cảnh nào.
Bạn
sẽ quyết điều gì chứ? Bạn sẽ đứng ở đâu và phải trình sổ vào một thời điểm như
thế này?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét