Từ Nơi Cực Địa
“Khi tôi cực lòng, tôi sẽ kêu cầu cùng Chúa từ nơi cực địa; Xin
hãy dẫn tôi lên hòn đá cao hơn tôi” — Thi thiên 61:2
Theo truyền khẩu Do-thái,
vua David đã mắc nợ sự sống của mình với A-đam, người thứ nhứt. Ngay từ ban đầu,
A-đam được định cho cứ sống cho đến đời đời. Nhân loại được định cho sống trong
địa đàng cho đến đời đời và sự chết thậm chí dường như chỉ là một tiềm năng.
Nhưng hết thảy chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra kế đó: A-đam đã ăn từ Cây Hiểu
Biết bị cấm và sự chết đã được trình làng trong thế gian. Đây là Sự Sa Ngã rất
lớn. Đây là sự kết thúc của Vườn Ê-đen và là phần mở đầu của thế giới bất toàn như
chúng ta đang nhìn biết.
Từ thời điểm ấy trở đi,
đã định rằng mỗi một người đều sẽ chết mất, kể cả A-đam. Nhưng A-đam đã được ban
cho cả ngàn năm để sống, cùng với khả năng nhìn thấy các thế hệ tương lai và hết
thảy các vua Israel trong tương lai. Vì lẽ đó, A-đam có khả năng nhìn thấy linh
hồn của Vua David và cũng thấy rằng ông đã bỏ lỡ "nhiều năm" sống. A-đam đã
“hiến”
70 năm từ chính cuộc sống của mình hầu cho David có thể tạo nên cái chạm sâu sắc
của ông lên thế giới. Bậc thánh hiền Do-thái giải thích rằng đây là điều có ý
nghĩa trong Thi-thiên 61:6 khi Thi thiên ấy chép: “Chúa sẽ gia thêm ngày cho vua; Các năm người
sẽ nên nhiều đời”. David nhận thức
rõ ràng số năm của ông đã được gia thêm, và quả thật là khả thi, bởi sự góp phần
của A-đam.
Bây giờ, đây là chỗ thú
vị và bài học: Từ sự sa ngã lớn lao nhất của con người đã đến sự góp phần quan
trọng của con người. Khi A-đam trở nên hay chết, đây là một cú đấm mạnh cho nhân
loại. Tuy nhiên, ông đã chọn đổi tai vạ thành một thứ tốt lành. Ông đã sử dụng
những năm tháng hay chết của mình để giúp dẫn đến sự ra đời của David, là vị
vua vĩ đại nhất mà Israel từng nhìn biết và là tổ phụ của Đấng Mê-si. Qua Solomon
con trai của David, Đền Thờ Thánh tại Jerusalem sẽ được xây dựng, và vì cớ Vua
David, chúng ta đang có sách Thi thiên. Phần đóng góp quan trọng nhất cho nhân
loại đã đến từ thất bại lớn lao nhất của chúng ta.
Trước đó trong Thi
thiên này, David viết: “Khi
tôi cực lòng, tôi sẽ kêu cầu cùng Chúa từ nơi cực địa”.
Đôi khi chúng ta cảm thấy như mình đang ở tại nơi “cực địa”
– nơi xa nhất khỏi Đức Chúa Trời. Chúng ta đã phạm tội, phạm một sai lầm rất to
lớn, hoặc đã làm một việc gì đó mà chúng ta thấy vô cùng tiếc nuối. Chúng ta cảm
thấy xa cách Đức Chúa Trời, vì mất mát đến nỗi “cực lòng”.
Tuy nhiên, từ chỗ đó,
David dâng lên lời cầu nguyện: “Xin hãy dẫn tôi
lên hòn đá cao hơn tôi”. Giống như thể David
đang nói: “Ngay cả từ chỗ
rất sâu thẳm này, xin dẫn dắt tôi, lạy Chúa, đến một chỗ nào cao hơn chỗ mà tôi
từng có trước đây. Qua chỗ thấp kém này của tôi, xin dẫn tôi lên một chốn cao vời
hơn”.
Quí bạn ơi, khi chúng
ta phạm sai lầm, như con người chúng ta có xu hướng hay phạm phải, đừng nhượng
bộ mà thất vọng. Thay vì thế, hãy làm như A-đam đã làm và hãy cầu nguyện như
David đã cầu nguyện: hãy sử dụng thất bại của bạn để lớn lên và ngày càng tấn tới
hơn trước đây bao giờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét