Kỷ Niệm Jerusalem
“Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi rằng: Ta hãy đi đến nhà
Đức Giê-hô-va. Hỡi Giê-ru-sa-lem, chân chúng ta dừng lại trong các cửa ngươi” — Thi
thiên 122:1–2
Năm nay, Ngày
Jerusalem bắt đầu lúc mặt trời lặn vào ngày 12 tháng Năm và tiếp tục đến hết
ngày 13 tháng Năm.
Đối với người Do Thái,
mùa xuân đang sôi động với các lễ kỷ niệm, bao gồm Lễ Vượt Qua và Shavuot.
Tuy nhiên, nép mình trong các lễ hội theo kinh thánh như vầy là những ngày quan
trọng khác đã được thêm vào tờ lịch Do-thái trong lịch sử mới đây, bao gồm Ngày
Lễ Độc Lập Israel và Ngày Jerusalem. Tuy nhiên, trong khi mọi người đều thích một
lý do để ăn mừng, tại sao là cần thiết khi có hai ngày đánh dấu sự hồi sinh của
dân Israel trong xứ Israel?
Câu trả lời đơn giản
nhất, ấy là Ngày Lễ Độc lập và Ngày Jerusalem đánh dấu hai khoảng thời gian
khác nhau và hai phép lạ khác nhau. Năm 1948, Israel được thành lập bởi những
gì có thể được xem là một cuộc bỏ phiếu kỳ diệu bởi Liên Hợp Quốc. Tuy nhiên,
quyết định đó cũng chỉ ra một loạt các trận đánh làm tổn thương nhà nước mới,
và một trong những thảm hoạ là thành Jerusalem. Là một phần trong các điều khoản
giải quyết sự xung đột, Jerusalem bị chia thành hai phần — phần phía Tây của
thành phố được giao cho Israel, và phần phía Đông của Jerusalem, bao gồm Cổ Thành,
Bức Tường Phía Tây và Núi Đền Thờ, dưới quyền cai trị của người Jordan. Israel đã
hồi sinh sự ra đời của mình, nhưng chưa phải là toàn bộ.
Mười chín năm sau, một
phép lạ khác đã xảy ra. Trong cuộc Chiến Sáu Ngày vào năm 1967, Israel đã tham
dự cuộc chiến mà dường như nó bị định cho phải thua. Thực vậy, theo tường trình
ngay trước khi cuộc chiến chính thức nổ ra, dân Israel đã đào rồi các mộ địa cho
điều được mong đợi là một cuộc chiến đẫm máu và chết chóc. Dầu vậy, chống lại mọi
tỷ lệ cược, Israel đã thắng hơn. Và khi đã thắng được các trận đánh ở nhiều mặt,
ý tưởng nổi lên có lẽ, chỉ nhờ thế, nó sẽ có thể đòi lại Jerusalem – và thực sự
Israel đã đòi được.
Vì vậy, trên mặt nổi,
hai ngày này đã được thiết lập bởi vì chúng đánh dấu hai biến cố rất quan trọng.
Tuy nhiên, ở một mức độ sâu sắc hơn, việc tái thống nhất Jerusalem tiêu biểu
cho một loại chiến thắng hoàn toàn khác với việc thành lập nhà nước Do-thái.
Như David Ben-Gurion, vị Thủ tướng đầu tiên của Israel giải thích, Jerusalem là
trái tim của Israel. Vào Ngày Jerusalem, chúng ta kỷ niệm một sự thực, ấy là
chúng ta một lần nữa hiệp với trái tim của xứ sở chúng ta.
Vô luận bao nhiêu lần tôi
xem cảnh quay giải phóng thành Jerusalem đi nữa, tôi vẫn còn thấy xúc động.
Chúng ta có thể thấy và nghe Đại Tá Motta Gur công bố các kế hoạch bước vào Cổ Thành
Jerusalem. Chúng ta có thể chứng kiến Lực lượng Phòng vệ Israel xâm nhập vào qua
Cổng Sư Tử. Và cuối cùng, lời lẽ nổi tiếng mà Đại Tá Gur thốt ra: “Núi Đền Thờ đang ở trong tay của chúng
ta”. Lần đầu tiên trong hàng ngàn năm, chủ quyền của
người Do-thái đã trở lại với Thủ Đô nguyên thuỷ và đời đời của chúng ta.
Tôi mời hết thảy các bạn
cùng kỷ niệm Ngày Jerusalem với chúng tôi trong năm nay. Hãy kỷ niệm bằng cách
cầu nguyện cho hòa bình ở Jerusalem. Kỷ niệm bằng cách cảm tạ Đức Chúa Trời vì
những phép lạ mà Ngài đã làm ra trong thời của chúng ta. Và hãy kỷ niệm bằng
cách đứng vững quyết tâm không bao giờ để cho nó bị phân chia một lần nữa. Trái
tim của Israel phải được giữ nguyên vẹn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét