Như Bánh Xe Quay
“Bèn
là Đức Chúa Trời đoán xét: Ngài hạ kẻ nầy xuống, nhắc kẻ kia lên” — Thi
thiên 75:7
Một câu chuyện dân gian của người Do Thái thuật
lại đôi vợ chồng trẻ sống vào khoảng thế kỷ thứ 12. Đôi vợ chồng mới cưới vẫn
còn tìm cách hiểu biết nhau. Người vợ biết chồng mình trước đây nghèo cực kỳ đến
mức anh ta là kẻ ăn xin. Người chồng biết vợ mình đã từng kết hôn nhưng đã bị người
bạn đời bỏ rơi. Bây giờ, người chồng mới là một doanh nhân vô cùng thành đạt,
và cả hai sống rất hạnh phúc.
Người vợ có một tập tục. Mỗi ngày, cô chuẩn bị một
bữa ăn trưa và chồng cô sẽ đóng cửa tiệm của mình để trở về nhà và thưởng thức
bữa ăn với vợ mình. Ngày nọ, khi họ mới bắt đầu ăn, có tiếng gõ cửa. Người chồng
ra mở cửa thì thấy một người ăn mày xin đồ ăn. Người chồng, anh ta nhớ lại mình
trong hoàn cảnh khó khăn này, nói với kẻ nghèo kia rằng anh ta có thể thưởng thức
toàn bộ bữa ăn do vợ mình dọn sẵn; thế rồi khi kẻ nghèo đó ăn xong miếng cuối
cùng, anh ta bị đưa ra ngoài với một túi đầy tiền xu.
Sau khi người ăn mày ấy đi rồi, người chồng nhận
thấy vợ mình trông biến sắc nên đến hỏi cô ấy có chuyện gì vậy!?! Cô ta đáp: “Trong lần lấy chồng đầu tiên của tôi, tôi cũng chuẩn bị một
bữa ăn trưa thịnh soạn giống như tôi đã làm cho chúng ta. Ngày kia, một người
ăn mày đến cửa nhà chúng ta khi tôi ngồi xuống cùng ăn với chồng mình. Tuy
nhiên, chồng tôi, la hét kẻ nghèo kia và đuổi anh ta đi chẳng có cho xu nào cả.
Sau đó, chúng tôi mất hết tiền bạc và chồng tôi bỏ tôi”.
Người vợ nói tiếp: “Người
ăn mày hôm nay đến là chồng trước của tôi”. Người chồng hiện nay nói: “Tôi biết”. Người vợ hỏi: “Nhưng
làm sao anh biết chứ?” Người chồng nói: "Tôi là kẻ ăn mày
đã đến tại cửa nhà nàng hôm ấy".
Trong Thi Thiên 75, chúng ta đọc: “Bèn
là Đức Chúa Trời đoán xét: Ngài hạ kẻ nầy xuống, nhắc kẻ kia lên”. Bậc thánh hiền Do-thái bình luận rằng giàu và
nghèo đều đến từ Đức Chúa Trời. Thường thì khi người giàu sử dụng sai tài
nguyên của mình, Đức Chúa Trời làm cho ông ta nghèo đi và làm cho ai đó xứng
đáng hơn được giàu có.
Đối với những người trong chúng ta là những người
đã được chúc phước nhiều, sứ điệp ấy là tài sản vật chất cùng sự giàu có của
chúng ta có thể mất đi chỉ trong một lát thôi. Vì lẽ đó, bổn phận của chúng ta
là phải sử dụng những gì Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta sao cho thích đáng.
Đối với người kém may mắn, sứ điệp cơ bản ấy là Đức Chúa Trời có thể thay đổi
hoàn cảnh của chúng ta chỉ trong một lát thôi. Cuộc sống không phẳng lặng đâu; hãy
nghĩ về nó giống như một cái bánh xe đang quay. Cái gì đến hôm nay có thể ra đi
ở ngày mai.
Tốt nhất là phải luôn in trong trí, hoàn cảnh hiện
tại của chúng ta không nhất thiết là thường trực vĩnh viễn đâu — vô luận hoàn cảnh
của chúng ta có là gì đi nữa hôm nay. Việc của chúng ta là phục vụ Đức Chúa Trời
tốt nhất như chúng ta có thể trong các hoàn cảnh mà chúng ta tìm thấy chính
mình ở đó hôm nay – nhìn biết rằng mọi sự có thể khác hoàn toàn ở ngày mai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét