Ai Làm Cứng Cỏi Tấm Lòng?
“Song
các thuật sĩ cậy phù chú mình cũng làm được như vậy, lòng Pha-ra-ôn cứng cỏi,
không nghe Môi-se và A-rôn chút nào, y như lời Đức GIÊ-HÔ-VA đã phán” — Xuất Êdíptô ký 7:22
Phần đọc Kinh Thánh Xuất
Ê-díp-tô ký 6:2–9:35, và Ê-xê-chi-ên 28:25–29:21.
Trường hợp tấm lòng chai cứng bắt đầu khi Đức
Chúa Trời bảo Môi-se rằng mặc dù A-rôn yêu cầu Pha-ra-ôn “để dân ta đi”. Tấm lòng của Pha-ra-ôn sẽ cứng cỏi và ông ta sẽ
không mủi lòng. Đức Chúa Trời phán cùng Môi-se rằng: “Ta
sẽ làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng, … Nhưng Pha-ra-ôn sẽ chẳng nghe các ngươi đâu” (Xuất Ê-díp-tô Ký 7:3-4). Từ phân đoạn Kinh Thánh, Đức Chúa Trời đã
khiến tấm lòng của Pha-ra-ôn ra cứng cỏi, khiến ông không mủi lòng và không để
cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi. Vấn đề này làm bật ra thắc mắc: Như vậy có công bằng
không?
Chúng ta có thể đổ lỗi cho Pha-ra-ôn vì cứ giữ
lấy sự ngoan cố và bướng bỉnh khi dường như Đức Chúa Trời đã buộc ông phải theo
lề lối đó? Thực vậy, sau trận dịch thứ nhứt, Kinh Thánh cho chúng ta biết: “Tấm lòng của Pha-ra-ôn trở nên cứng cỏi”. Có phải ông ta từng
có cơ hội? Ăn năn thậm chí là khả thi?
Trường hợp phức tạp hơn một chút sau khi có trận
dịch thứ nhì, sau khi lần hứa thứ nhứt để cho người Do-thái ra đi, Pha-ra-ôn đã
đổi ý rồi quyết định cứ giữ họ làm nô lệ. Theo phân đoạn Kinh Thánh, đây không
phải là hành động của Đức Chúa Trời – “Nhưng Pha-ra-ôn thấy được khỏi nạn, bèn rắn lòng” (Xuất Ê-díp-tô Ký 8:15). Ở đây, chính Pha-ra-ôn mới là người đã làm
cứng lòng mình!
Vậy, ai chịu trách nhiệm? Ai đã làm cho Pha-ra-ôn
cứng cỏi, tàn nhẫn, mù quáng và nhẫn tâm đến thế? Pha-ra-ôn, hay có phải là Đức
Chúa Trời?
Bậc thánh hiền Do-thái dạy rằng chính cả hai.
Trong năm trận dịch thứ nhứt, Pha-ra-ôn đã làm cứng lòng mình. Chỉn sau khi trận
dịch thứ sáu, chúng ta đọc: “Đức
Giê-hô-va làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng” (Xuất
Ê-díp-tô Ký 9:12). Đức Chúa Trời đã cho Pha-ra-ôn năm cơ hội để ăn năn và
làm dịu lòng mình. Nhưng sau khi Pha-ra-ôn đã vặn cong nhân tánh của chính
mình, ông ta đã mất cơ hội ăn năn đi. Tấm lòng của ông ta bị chai cứng đến mức
không xoay chuyển được nữa.
Bậc thánh hiền tiếp thu một bài học đầy năng
quyền từ trường hợp tấm lòng của Pha-ra-ôn có thể áp dụng cho mọi người. Khi
chúng ta phạm tội lần thứ nhứt, chúng ta cảm thấy tội lỗi sâu sắc trong tấm lòng
của mình. Lần thứ hai, chúng ta cảm thấy ít hơn một chút. Đến lần thứ ba thậm
chí chúng ta ít mẫn cảm hơn. Nếu chúng ta tiếp tục với những hành vi sai lầm của
mình, cuối cùng chúng ta cũng đến được chỗ mà chúng ta không còn cảm xúc gì về
chúng nữa. Tấm lòng của chúng ta trở nên cứng cỏi!
Chúng ta cần phải để ý đến bẫy dò này và chấm
dứt tội lỗi khi nó khởi sự. Ngoài ra, chúng ta cần phải dò xét tấm lòng của mình,
tìm ra những điểm khó, và thực hiện nỗ lực có ý thức để làm cho chúng dịu đi.
Có lẽ từng một lần ngồi lê đôi mách rồi cảm thấy sai trái, nhưng có phải chúng
ta thậm chí có dừng lại ngay không? Một lần tà dâm là không thể chấp nhận được,
nhưng có phải chúng ta thậm chí còn lưỡng lự kia? Chúng ta cần làm cho linh hồn
mình tái nhạy cảm và xoa dịu tấm lòng của chúng ta. Chỉn khi ấy chúng ta mới có
thể nghe theo sứ điệp của Đức Chúa Trời và chú ý đến sự kêu gọi của Ngài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét