Làm Nguồn Yên Ủi
“Đức Chúa Trời của các ngươi phán rằng: Hãy yên
ủi, hãy yên ủi dân ta” — Êsai 40:1
Tôi thích khi công nghệ và phương tiện
truyền thông xã hội đến với nhau vì một mục đích ích lợi. Cách đây mấy tháng, một
bức ảnh kèm theo sứ điệp đầy cảm hứng đằng sau nó được truyền đi. Bức hình này nói
tới ba thanh niên, đều là nhân viên của quán cà phê Dutch Bros tại Vancouver,
Canada, tay trong tay với một người phụ nữ ngồi trong xe với đầu cúi xuống
trong sự cầu nguyện. Bức ảnh do vị khách ngồi sau người phụ nữ trong xe chụp và
đăng lên.
Câu chuyện đằng sau bức ảnh, ấy là ba công
nhân nhìn thấy người phụ nữ đang khóc và nhận ra rằng chồng bà đã qua đời vào
đêm hôm trước. Mấy thanh niên nầy ngưng mọi sự lại để yên ủi người phụ nữ nầy và
cầu nguyện với cô. Một khi câu chuyện lan truyền đi và các đài tin tức đưa ra,
Pierce Dunn là một người trong đội "cầu nguyện" ngày hôm đó nói: "Nếu mỗi người . . . làm một hành động tử tế và nở nụ
cười trên từng khuôn mặt của họ mỗi ngày, thế giới sẽ trở thành một nơi hoàn
toàn khác".
Trong sách Êsai, chúng ta đọc: “Đức Chúa Trời của các ngươi phán rằng: Hãy yên ủi, hãy yên ủi
dân ta”. Vị tiên tri đặc biệt đã nói về thành Giêrusalem, nhưng tôi tin
rằng sứ điệp này áp dụng cho hết thảy dân sự của Đức Chúa Trời. Khi chúng ta
nhìn thấy ai đó trong đau khổ, Đức Chúa Trời muốn chúng ta cung ứng cho họ với
sự yên ủi. Đây là cách chúng ta phục vụ Đức Chúa Trời và chia sẻ tình yêu của Ngài
với tha nhân.
Một câu chuyện thuật lại về một vị rabi
nổi tiếng sống vào thế kỷ thứ 18 và ông hay đi đó đi đây bằng tàu hỏa. Vị rabi
Do Thái bị cuốn hút trong phần nghiên cứu Kinh Thánh nằm ngủ ở phần cuối của toa
xe. Ở phòng bên cạnh, cháu trai của ông, khi lớn lên cũng sẽ trở thành một giáo
sĩ nổi tiếng, đang nghiên cứu Ngũ kinh. Qua
hai phòng ấy, có một em bé đang nằm ngủ. Đột nhiên, em bé bắt đầu kêu khóc.
Vị rabi Do Thái nghe tiếng khóc của em
bé và thôi không nghiên cứu nữa hầu cho ông có thể bước qua và dỗ em bé ngủ trở
lại. Sau khi đã dỗ cho em bé yên lặng, ông đi ngang qua cháu trai khi trên đường
trở về phòng riêng của mình. Ông đã khuyên người cháu rằng nếu nghiên cứu Ngũ
kinh mà không nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, có điều chi đó sai trái với phần
học hỏi của mình. Vị rabi đang dạy cho cháu mình biết rằng không có gì là quan
trọng hơn là nghe và quan tâm đến tiếng kêu khóc của một con người.
Đồng thời, theo luật lệ của Do Thái, phải
có nhiều cửa sổ trong một nhà hội. Sở dĩ như vậy là vì khi chúng ta cầu nguyện
với Đức Chúa Trời, chúng ta phải có khả năng "nhìn
thấy" thế gian – nhìn thấy nỗi khổ của người khác và cầu thay cho họ.
Đúng là một sự nhắc nhớ tuyệt vời, chúng
ta đừng bao giờ bận rộn đến nỗi chúng ta bỏ qua tiếng kêu khóc hay đau khổ của
người khác. Nguyện chúng ta biết cảnh giác hôm nay; nếu chúng ta nhìn thấy một
người đang bị tổn thương, giống như mấy thanh niên ở quán cà phê Dutch Bros kia,
chúng ta hãy trở thành những người yên ủi họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét