Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

MỤC ĐÍCH CỦA SỰ SÁNG TẠO


Mục Đích Của Sự Sáng Tạo
Khi ngươi đã vào trong xứ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi làm sản nghiệp, khi nhận được và ở tại đó rồi, thì phải lấy hoa quả đầu mùa của thổ sản mình thâu-hoạch trong xứ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi, để trong một cái giỏ, rồi đi đến chỗ Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi sẽ chọn để danh Ngài ở — Phục truyền luật lệ ký 26:1–2

Vị giáo sư của tôi hay nói: "năm lần G. Đấy là lý do tại sao thế gian được dựng nên". Khi ấy, ông giải thích "năm G" như sau: “The Greatest Good [sự nhơn từ vĩ đại nhất] that [mà] God [Đức Chúa Trời] can [có thể] Give [Ban Cho] is [là] God Himself [chính mình Đức Chúa Trời]”. Nói cách khác, Đức Chúa Trời đã dựng nên thế gian như là một hành động của sự nhơn từ. Ngài muốn ban cho chúng ta một thứ thật kỳ diệu, và sự khoái lạc lớn lao nhất mà bất cứ con người nào cũng có thể kinh nghiệm được là sự khoái lạc có mối quan hệ với Đức Chúa Trời.

Tuy nhiên, phần bình luận của bậc thánh hiền Do Thái nhắm vào các câu mở đầu của phần đọc tuần này cho thấy mục đích khác trong sự sáng tạo. Phần đọc khởi sự với mạng lịnh đem hoa quả đầu mùa của thổ sản mình thu hoạch dâng cho Đức Chúa Trời như một của lễ. Trong Đền Thờ, nhiều lần các nhà nông sẽ đánh dấu hoa quả nổi bật lên trên hết với sợi dây màu đỏ. Khi ấy, lúc chín muồi, họ sẽ đem hoa quả lên thành Jerusalem với sự cầu kỳ long trọng và huy hoàng như một của lễ dâng lên cho Đức Chúa Trời. Về sự kiện trọng đại này, bậc thánh hiền nói, thế gian đã được dựng nên.

Làm sao chúng ta hiểu được câu nói này đã cung ứng các lý do khác chỉ ra sự dựng nên thế gian chứ? Bây giờ làm sao chúng ta có thể đánh giá mạng lịnh nầy và tầm quan trọng của nó một khi chúng ta không còn thực hiện việc ấy nữa hôm nay?

Đức Chúa Trời không ăn trái cây và chắc chắn Ngài không cần bất cứ thứ chi từ chúng ta. Việc dem hoa quả đầu mùa là cách thực hành thuộc linh vốn là biểu tượng sâu sắc. Nó đánh dấu toàn bộ mối quan hệ của một người với Đấng dựng nên mình [nam hay nữ].

Người nông dân kia cày một thửa ruộng và gieo ra một số hột giống. Theo thời gian, ông ta sẽ trồng cây và lo chăm sóc thửa ruộng nầy. Cuối cùng, sau nhiều lao động và kiên nhẫn, sản phẩm sẽ xuất hiện. Sau khi làm việc rất cần cù trên miếng ruộng của mình, người nông dân kia sẽ lấy làm phấn khởi bởi những dấu hiệu thành công đầu tiên. Ông đã lo toan cho miếng ruộng! Mọi sự nhọc nhằn đã được đền bù. Ông đã tạo ra hoa quả từ miếng đất đó.

Tuy nhiên, mối nguy hiểm trong khi kỷ niệm sự thành tựu của một người trong việc tạo ra hoa quả đầu mùa là quên bẳng đi Đấng Tạo Hoá duy nhất có một. Như Kinh Thánh đã cảnh báo, chúng ta dám nói: "Ấy nhờ quyền năng ta và sức lực của tay ta mà đoạt được những sản nghiệp nầy" (Phục truyền luật lệ ký 8:17). Tuy nhiên, khi chúng ta nắm lấy một vai trò chắc chắn, thì chỉ một mình Đức Chúa Trời là Đấng dựng nên và chu cấp mọi sự.

Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta mạng lịnh về hoa quả đầu mùa hầu cho chúng ta công nhận Ngài và có một mối quan hệ với Ngài – mục đích chính của sự sáng tạo. Thử nghiệm mối quan hệ đích thực của chúng ta không phải là khi chúng ta đang có cần; mà đúng hơn, đó là khi chúng ta đang ở chỗ thành công nhất. Chính trong khoảnh khắc quan trọng nhất và những thành tựu đó, chúng ta phải công nhận sự chúng ta nương cậy nơi Đức Chúa Trời.

Hôm nay, chúng ta có thể thực hành chỉ thị sâu sắc này bằng cách công nhận Đức Chúa Trời trong mọi sự chúng ta lo làm. Chúng ta có thể hiến tỷ lệ phần trăm thu nhập của mình để làm từ thiện và sử dụng tài năng của chúng ta cho các mục đích của Đức Chúa Trời – không phải vì Ngài cần sự trợ giúp của chúng ta đâu, mà vì chúng ta cần đến Ngài trong đời sống của chúng a.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét