Thứ Hai, 5 tháng 9, 2016

KHÔNG CÓ CHỖ NÀO ĐỂ TRỐN


Không Có Chỗ Nào Để Trốn
Tôi sẽ đi đâu xa Thần Chúa? Tôi sẽ trốn đâu khỏi mặt Chúa? Nếu tôi lên trời, Chúa ở tại đó, ví tôi nằm dưới âm-phủ, kìa, Chúa cũng có ở đó  — Thi thiên 139:7–8

Trong cuốn sách thiếu nhi xưa có đề tựa The Runaway Bunny [Thỏ Con Trốn Chạy], Margaret Wise Brown thêu dệt một câu chuyện rất hay nói về một con thỏ con, nó muốn chạy trốn khỏi mẹ nó. Song nó không thể. Khi nó đến với từng kế hoạch bỏ trốn, mẹ nó hứa sẽ chặn đứng. Thỏ kia muốn trở thành cá để nó thể bơi đi, nhưng mẹ nó thề sẽ trở thành thợ câu để có thể bắt lấy nó. Thỏ con kia đề nghị trở thành chim để nó thể bay đi, nhưng thỏ mẹ khăng khăng rằng sẽ trở thành cây để nó đến đó mà đậu.

Sau nhiều đề xuất thất bại, thỏ con cuối cùng mới quyết định rằng nó sẽ trở thành một cậu bé để có thể trốn đi, nhưng mẹ nó nhanh chóng cho biết sẽ trở thành mẹ cậu bé đó "hầu cho ta có thể ôm ấy con trong vòng tay". Thỏ con nói: "Tiếc quá. Con chỉ có thể sống y như thế và là thỏ con của mẹ thôi".

Quyển sách ngọt ngào này nhắm vào mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Một mặt, con cái thường muốn chạy xa khỏi cha mẹ của chúng, vì cớ xung đột và hiểu biết hạn chế của chúng về các luật lệ của cha mẹ. Quyển sách cũng mô tả mặt kia của phương trình: tình yêu không phai của người làm cha mẹ đối với con cái, một món quà đó vô giá và không thể so sánh được. Trong khi con cái có thể tìm cách thoát khỏi các phép tắc và kỷ luật của cha mẹ, cuối cùng, chính sự hiện diện của cha mẹ cung ứng cho con cái nền tảng mà trên đó chúng có thể thành công và độc lập trong cuộc sống.

Hàng ngàn năm trước đây, mối quan hệ này đã được mô tả rất hay trong Thi thiên 139. Tuy nhiên, thay vì là thỏ hay con cái, Thi thiên nầy nói tới mối quan hệ của chúng ta với Cha Thiên Thượng. Giống như chú thỏ con kia không thể thoát khỏi mẹ nó, chúng ta không thể thoát khỏi Đức Chúa Trời. Như tác giả Thi thiên đã viết: "Tôi sẽ trốn đâu khỏi mặt Chúa?"

Câu trả lời cho câu hỏi này có thể là khó đấy. Đức Chúa Trời luôn luôn theo dõi những gì chúng ta làm - cả tốt lẫn xấu. Chẳng có chỗ nào để trốn cả, chẳng có nơi nào để ẩn náu. Tuy nhiên, sự toàn tại của Đức Chúa Trời cũng là sự yên ủi. Trong thế giới cô đơn này, chúng ta không bao giờ ở một mình đâu. “Nếu tôi lên trời, Chúa ở tại đó, ví tôi nằm dưới âm-phủ, kìa, Chúa cũng có ở đó.

Giống như thỏ con sau cùng đã nhận ra, chúng ta cũng hãy thôi đừng trốn nữa. Không có cách nào để trốn khỏi Đức Chúa Trời đâu; dầu chúng ta đi đâu, Ngài cũng có ở đó. Và đấy là một việc tốt lành: "Tại đó tay Chúa cũng sẽ dẫn dắt tôi, tay hữu Chúa sẽ nắm giữ tôi" (câu 10). Bất cứ đâu chúng ta có thể đi đến trong cuộc đời này, chúng ta đang ở với Đức Chúa Trời, dưới sự quan phòng của Ngài. Quả thật, tôi chẳng có một chỗ nào khác để sống cả. Còn bạn thì sao?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét