Chế Ngự Nỗi Lo Sợ Hoang
Mang
“Tôi cất tiếng kêu cầu cùng Đức Giê-hô-va; Tôi cất tiếng cầu khẩn
Đức Giê-hô-va” — Thi thiên 142:1
Thi thiên 142 là một trong vài Thi
thiên cung ứng cho chúng ta một số thông tin cơ bản liên quan đến sự sáng tác ra
nó. Thi thiên bắt đầu "Một maskil của David. Khi ông ở
trong hang động. Một lời cầu nguyện". Thi thiên này do David sáng tác như lời
cầu nguyện trong khi ông ở trong một hang động kia. Tuy nhiên, chúng ta chỉ lấy
làm lạ ở chỗ đấy là cái hang nào và trong hoàn cảnh nào?
Bậc thánh hiền Do Thái chỉ cho chúng ta
thấy I Samuên 24. Vua Saulơ hay được David đang ẩn náu tại Ên Ghêđi, và Saulơ
đã cùng với 3.000 quân bên cạnh ông trong chiến dịch săn tìm David. Khi David ẩn
mình trong hang, ông nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Ông biết rõ rằng những
người ở xung quanh ông có ý định giết chết ông. Khi ấy chính Saulơ bước vào trong
hang.
Bạn có thể tưởng tượng được cảm xúc của
David trong khoảnh khắc ấy không? Người muốn ông chết hơn bất cứ ai khác tìm ra
chỗ nấp của ông. Chiếu tướng.
Chúng ta không cần phải tưởng tượng cảm
xúc của David; chúng đã được dốc đổ vào Thi thiên này: "Khi tâm hồn nao sờn trong mình tôi (câu 3) . . . Vì tôi bị khốn khổ vô cùng …(câu 6)". David đã lo sợ đến nỗi
tâm thần ông đã suy yếu đi. Ông rất tuyệt vọng mong chờ sự cứu giúp của Đức
Chúa Trời.
Tôi được nhắc nhớ về những lần kia trong
sự diệt chủng của Phát xít Đức, khi nhiều gia đình sẽ trốn tránh quân Phát xít Đức
lúc chúng tiến vào các thị trấn của họ để lùng bắt người Do Thái và đưa họ vào
các trại tập trung. Người Do Thái đã nghe những tin đồn về phòng hơi ngạt và lò
thiêu. Khám phá ra thì có nghĩa là cái chết đã gần như là chắc chắn. Họ trốn tránh
vì mạng sống của họ. Mọi người đều muốn giữ hơi thở của mình, ngay cả những trẻ
em, và âm thanh duy nhất có thể được nghe thấy là tiếng giày bốt của quân Phát
xít.
Đó là sợ hãi. Đấy là loại sợ hãi mà David
đã cảm thấy, và loại sợ hãi mà một số người sẽ gặp gỡ trong chính cuộc đời của
họ. Có thể đó là chờ đợi kết quả xét nghiệm y tế hoặc chờ một người thân ra khỏi
phòng mổ. Có thể đó là chờ nghe không biết bạn có việc làm để có được thức ăn cho
gia đình mình hay không, hoặc Đức Chúa Trời ngăn cấm, việc trải qua một thảm họa
tự nhiên. Có những lúc chúng ta cảm thấy lo sợ hoang mang. Thi thiên 142 cho
chúng ta thấy cách thức để chế ngự những nỗi lo sợ ấy.
Hãy xem những gì David đã làm? "Tôi cất tiếng kêu cầu cùng Đức Giê-hô-va; Tôi
cất tiếng cầu khẩn Đức Giê-hô-va". Quay sang Đức Chúa Trời là chìa khóa.
Khi mọi sự dường như mất mát, hãy tìm hy vọng nơi Đức Chúa Trời. Khi sợ hãi có cái
nắm bắt trên chúng ta, hãy tìm sự bình an nơi Đức Chúa Trời. Khi nguy hiểm dường
như sắp xảy ra, hãy tìm chỗ ẩn náu nơi Đức Chúa Trời: "Ngài là nơi nương náu của tôi" (câu 5).
Vua David đã có khả năng khống chế nỗi
lo sợ của mình bằng cách cầu nguyện với Đức Chúa Trời. Chúa bảo hộ cho ông và mạng
sống ông được buông tha – Saulơ không hề phát hiện ra ông trong hang động ấy.
Nguyện chúng ta ngợi khen chính ơn giải cứu ấy trong giờ hoạn nạn của chúng ta khi
chúng ta xây sang vị cứu tinh của chúng ta, là Đức Chúa Trời của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét