Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2016

TỪ MIỆNG ĐẤNG RẤT CAO


Từ Miệng Đấng Rất Cao
Há chẳng phải từ miệng Đấng Rất Cao ra tai họa và phước lành? — Ca thương 3:38

Ngôn ngữ Hêbơrơ có rất nhiều nghĩa. Từ vựng cũng vậy, chúng dạy cho chúng ta nhiều bài học. Một trong những trường hợp đó là chữ Hybálai nói tới "thế gian", olam. Từ ngữ olam được xác định gần với chữ ilaym, có nghĩa là "bí ẩn". Sở dĩ như vậy là vì thế giới của chúng ta đầy dẫy với sự bí ẩn. Thực tế bị che giấu bởi bề ngoài hời hợt, và những thứ không luôn luôn như chúng vốn có. Cái thứ dường như tốt lành thì thực sự rất là xấu tệ, trong khi những thứ dường như xấu song lại là tốt lành.

Bí quyết là để duy trì một nhận thức theo đức tin. Khi chúng ta có đức tin, chúng ta hiểu rằng bất luận những việc có xấu tệ đến đâu đi nữa, có những thứ luôn tốt lành vì mọi sự đều đến từ Đức Chúa Trời. Như chúng ta đọc trong sách Ca thương: Há chẳng phải từ miệng Đấng Rất Cao ra tai họa và phước lành? Đức Chúa Trời ban bố trật tự cho muôn vật hiện có, và nếu nó đến từ Đức Chúa Trời thì điều đó hẳn phải là tốt lành – dầu khi nó dường như không phải như thế.

Thật là thú vị khi ngay từ đầu cuộc sống của chúng ta, chúng ta kinh nghiệm sự bí ẩn này, sự lẫn lộn này. Hãy xem việc đứa trẻ ra đời đi. Đối với phần lớn lịch sử, và thường cho thời buổi nầy, người mẹ hay la hét trong đau đớn. Có lẽ có nhiều điều phức tạp và mổ lấy thai đã được thực hiện. Nếu chúng ta không biết tốt hơn, chúng ta sẽ nghĩ đến một việc khủng khiếp sẽ xảy ra!

Và hãy suy nghĩ về việc ấy từ nhận thức của đứa trẻ xem. Trẻ con sống trong chỗ an toàn và được bảo vệ trong lòng ấm áp tối tăm của người mẹ và rồi đột nhiên có áp lực và co thắt, cho đến khi em bé buộc phải bước ra một thế giới lạnh lẽo với nhiều ngọn đèn thắp sáng mà nó hầu như không thể nhìn xem được. Không có gì ngạc nhiên khi em bé bật khóc!

Sở dĩ như thế là vì chúng ta hiểu rằng một đứa trẻ đang được đưa vào cuộc sống qua những tình huống nầy mà chúng ta có thể hiểu điều chi trông xấu tệ song thực sự lại là tốt lành. Tuy nhiên, chúng ta cần phải nắm lấy nhận thức nầy trong toàn bộ cuộc sống của chúng ta. Chúng ta cần phải biết rằng mọi sự chúng ta kinh nghiệm đều là tốt lành cả.

Tôi thích những câu Kinh Thánh này từ sách Thi thiên: "Người cũng chẳng hề bị lay động; Kỷ niệm người công bình còn đến đời đời. Người không sợ cái tin hung; Lòng người vững bền, tin cậy nơi Đức Giê-hô-va" (112:6-7). Người công bình không sợ tin "hung" bởi vì họ biết trong lòng rằng chẳng có gì thực sự là xấu tệ cả. Họ công nhận rằng mọi sự đều đến từ Đức Chúa Trời.

Nhưng làm sao chúng ta giữ tấm lòng mình được vững vàng khi trải qua cơn khủng hoảng chứ?

Rabi Nachman (thế kỷ 18) dạy rằng chúng ta phải sử dụng cái miệng của mình lo công bố đức tin của mình. Dầu chỉ nói: "tôi tin" thôi cũng sẽ cung ứng cho chúng ta sức lực để cứ đi tới với đức tin. Tôi muốn khuyến khích hết thảy chúng ta hãy nói ra lời lẽ của đức tin cho lòng mình và cho nhiều người khác. Chúng ta hãy tuyên bố rằng bất luận mọi việc có ra thể nào đi nữa, chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời đang nắm quyền tễ trị và có một chương trình tốt lành cho chúng ta và cho thế giới.


Thứ Năm, 29 tháng 9, 2016

MỌI SỰ CHÚNG TA ĐANG CÓ


Mọi Sự Chúng Ta Đáng Có
Hãy xem, ngày nay ta đặt trước mặt ngươi sự sống và phước lành, sự chết và tai họa — Phục truyền luật lệ ký 30:15

Chúng ta đang có gì chứ? Chúng ta có thể nói thực sự mình đang có gì chứ? Tiền bạc? Sức khoẻ? Sự khôn ngoan? Của cải?

Đức Chúa Trời đã đưa ra cho Môise câu hỏi nầy từ bụi gai cháy trong sách Xuất Êdíptô ký. Đức Chúa Trời đã hỏi ông: Trong tay ngươi cầm vật chi? (Xuất Êdíptô ký 4:2). Bậc thánh hiền Do thái giải thích rằng cái điều Đức Chúa Trời thực sự muốn hỏi Môise là: “Ngươi có gì chứ?” Môise đáp: “Một cây gậy” (Xuất Êdíptô ký 4:2). Theo truyền khẫu Do thái, ở điểm nầy Môise rất giàu có rồi. Thêm nữa, ông vốn khôn ngoan và mạnh sức. Sao Môise lại đáp rằng thứ duy nhứt ông có là một cây gậy chứ?

Bậc thánh hiền giải thích rằng Môise vốn hiểu rõ hết thảy vàng và bạc mà ông đã có lúc bấy giờ, chúng không thuộc về ông. Mọi sự gì là sự ban cho của Đức Chúa Trời, Ngài dễ dàng cất đi khi Ngài chọn làm như vậy. Như chúng ta đọc trong sách Aghê: Bạc là của ta, vàng là của ta, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy (2:8). Môise hiểu rõ là ngay cả tri thức của ông cũng không thực sự thuộc về ông. Nếu Đức Chúa Trời chọn ban cho như thế, Ngài cũng có thể cất bỏ đi, trong tích tắc. Như chúng ta đọc ở sách Êsai: Ta là Đức Giê-hô-va, đã làm nên mọi vật … làm cho kẻ trí tháo lui, biến sự khôn ngoan nó ra dại khờ (44:24–25).

Sau cùng, Môise  công nhận rằng ngay cả sức khoẻ và năng lực của ông không thực sự thuộc về ông. Như chúng ta đọc trong sách Đaniên: Quyền thế người sẽ lớn thêm … nhưng người sẽ bị bẻ gãy chẳng bởi tay người ta (8:24–25). Đức Chúa Trời có thể cất đi sức lực của kẻ mạnh nhất trong nháy mắt.

Vì thế, Môise có cái gì chứ? Bất cứ ai trong chúng ta thực sự đang có cái gì chứ?

Một cây gậy. Cây gậy trong tay của Môise tiêu biểu cho khả năng lựa chọn lựa của ông. Cây gậy, có thể chỉ tới bất cứ hướng nào và dẫn Môise đi theo bất cứ con đường nào, đấy là những gì ông thực sự đã có. Và đấy cũng là thực cho chúng ta nữa. Mọi sự chúng ta thực sự đang có là quyền chọn lựa – những gì chúng ta sẽ nói, điều chi chúng ta sẽ làm, những gì chúng ta tin theo, và chúng ta sẽ phản ứng ra sao đối với bất kỳ tình huống nào chúng ta thấy mình đang ở trong đó.

Quyền lựa chọn là mọi sự chúng ta đang có, song đấy cũng là mọi sự chúng ta có cần nữa. Quyền chọn lựa đem cơ hội đến để nhận lãnh mọi ơn phước khác nữa.

Trong phần đọc Ngũ kinh tuần nầy, chúng ta được nhắc nhớ rằng chúng ta đang có ân tứ chọn lựa nầy. Chúng ta đọc: Hãy xem, ngày nay ta đặt trước mặt ngươi sự sống và phước lành, sự chết và tai họa. Đức Chúa Trời ban cho chúng ta sự lựa chọn – trong mọi tình huống – chọn sự sống và sự thịnh vượng hay sự chết và tai hoạ. Sự chọn lựa hoàn toàn ở nơi tay của chúng ta.

Chúng ta phải cầu xin Đức Chúa Trời giúp chúng ta lựa chọn cách khôn ngoan, nhận biết con đường nào là đường chánh đáng cho chúng ta, rồi khi ấy, hãy có sự dạn dĩ bắt lấy con đường đó.


Thứ Tư, 28 tháng 9, 2016

CỦA CẢI CHỨA TRONG NƠI KÍN


Của Cải Chứa Trong Nơi Kín
ta sẽ ban vật báu chứa trong nơi tối, của cải chứa trong nơi kín cho ngươi, để ngươi biết rằng chính ta, là Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, đã lấy tên ngươi gọi ngươi  — Êsai 45:3

Nheo mắt hay nhắm mắt khi bị đau là phản xạ tự nhiên nơi con người. Tương tự như vậy, chúng ta nhăn mặt khi gặp phải những kinh nghiệm khó chịu và chúng ta có khuynh hướng khép kín đối với thế giới ở xung quanh chúng ta. Rabi Nachman xứ Breslov, là vị giáo sư người Ukraine nổi tiếng vào thế kỷ thứ 18, ông dạy rằng phản xạ này có một sứ điệp mạnh mẽ cho chúng ta.

Mắt của chúng ta là phương tiện qua đó chúng ta đưa các đối tượng bên ngoài chúng ta vào trong não bộ của chúng ta. Chúng ta gọi tiến trình này là "nhìn thấy". Nhưng đôi khi, chúng ta không thể nhìn thấy được. Nếu một cái gì đó đi ngang qua chúng ta thật nhanh, chúng ta sẽ không thể nhìn thấy rõ nó được. Đôi mắt không có đủ thời gian để xử lý và gửi hình ảnh vào trong bộ não.

Lần khác chúng ta gặp khó khăn không nhìn thấy là khi đối tượng ở rất xa. Khi điều này xảy ra, tầm nhìn của chúng ta được khuếch tán qua không gian và nó không có sức mạnh để đưa hình ảnh vào não bộ. Để giải quyết vấn đề này, chúng ta nheo mắt lại. Bằng cách khép mắt lại đối với những thứ ở ngoại vi, chúng ta có khả năng tập trung mọi khả năng thị giác của mình nhắm tới các đối tượng mà chúng ta muốn nhìn thấy và tầm nhìn của chúng ta được mở rộng xa hơn.

Rabi Nachman dạy rằng chính nguyên tắc này cũng được áp dụng khi chúng ta nếm trải nỗi đau khổ về tinh thần hay thể xác. Khi chúng ta nếm trải những thách thức hay khó khăn, chúng ta cần phải nhìn thấy toàn bộ bức tranh, phần kết của câu chuyện. Chúng ta phải nhìn thấy mọi sự mà Đức Chúa Trời đang làm vì sự tốt nhứt cho chúng ta. Chúng ta có khả năng nhìn thấy mọi sự đau đớn mà chúng ta đang gặp phải là vì một mục đích tốt lành.

Nhưng làm thế nào chúng ta đạt tới nhận thức như thế khi chúng ta đang ở giữa nỗi khổ sâu sắc đó?

Chúng ta nhắm mắt mình lại.

Đôi khi chúng ta chỉ cần "liếc mắt" mà thôi. Chúng ta cần phải khép kín lại những việc không thực sự quan trọng trong cuộc sống để nhìn thấy điều chi là thực sự quan trọng. Thường thì không thấy một phần này là đủ cho chúng ta nhìn thấy mọi sự là tốt lành. Tuy nhiên, ở các lần khác, chúng ta phải hoàn toàn khép kín mắt chúng ta lại với thế giới vật chất để chúng ta có thể tập trung vào các vấn đề phi vật chất. Trong không gian này, chúng ta có thể nhìn thấy vẻ đẹp và sự sáng trong tình huống mà chúng ta không thể nhìn thấy bằng đôi mắt rộng mở.

Trong sách Êsai, chúng ta đọc: ta sẽ ban vật báu chứa trong nơi tối, của cải chứa trong nơi kín cho ngươi”. Có một số vật báu mà chúng ta chỉ có thể nhận được trong chỗ tối kia; một số của cải chúng ta chỉ có thể tìm thấy ở những chỗ kín đáo. Khi chúng tôi nếm trải các thời điểm khó khăn – hoặc thậm chí trong những lúc suông sẻ -- nếu chúng ta có thể khép mắt mình lại đối với thế giới vật chất và có được một nhận thức vô giá về những phương diện thực sự quan trọng của cuộc sống, thì chúng ta sẽ thực sự được phước. Có được tầm nhìn rõ ràng đó qua cuộc sống là một trong những thứ của cải lớn lao nhất mà chúng ta từng nhận lãnh được.