Thứ Tư, 29 tháng 6, 2016

THIÊN ĐÀNG KHÔNG XA LẮM ĐÂU


Thiên Đàng Không Xa Lắm Đâu
Ai thương xót kẻ nghèo, tức cho Đức Giê-hô-va vay mượn; Ngài sẽ báo lại việc ơn lành ấy cho người — Châm ngôn 19:17

Có một câu chuyện dân gian của người Do Thái vào đầu thế kỷ 19 ở Đông Âu nói về một rabi Do Thái dòng Hassidic và sự cống hiến cho việc làm từ thiện của ông. Ngày kia, có một người hay hoài nghi đến thành phố của vị rabi để tận mặt gặp vị rabi này hầu trải lòng mình ra. Sáng thứ Sáu, không thấy vị rabi đâu hết. Ông không có trong nhà hội hay trong nhà của ông. Kẻ hoài nghi kia hỏi môn đồ của vị rabi Do Thái là cấp lãnh đạo của họ đi đâu. Họ đáp: "Còn chỗ nào khác trừ ra thiên đàng? Dân chúng trong thị trấn cần sự bình an, cần thức ăn đồ uống và sức khỏe. Chắc chắn vị rabi của chúng tôi đang ở trên trời cầu thay cho lý tưởng của chúng tôi".

Kẻ hoài nghi kia quyết tìm cho kỳ được. Tối thứ Năm ông ẩn mình trong nhà của vị rabi ấy. Trước khi bình minh, ông nghe vị rabi chổi dậy từ phòng ngủ ăn mặc như một nông dân. Khi ấy, vị rabi lôi ra một cái búa rồi bắt đầu chẻ củi ở ngoài bóng tối kia. Vị rabi đem gỗ xuống căn nhà lá dưới dốc, không biết có người đang đi theo mình.

Khi đến cửa nhà ấy, vị rabi gõ cửa. Một bà cụ nghèo, và bệnh tật ra mở cửa. Vị rabi Do Thái cải trang giải thích rằng ông đã có gỗ giá rẻ để bán cho bà ấy hầu cho bà sẽ được ấm áp qua mùa đông. Bà cụ đáp: "Nhưng tôi không có tiền bạc chi hết”. Vị rabi nói: “Tôi sẽ bán gỗ cho bà theo tài khoản", Bà cụ lấy làm lạ: "Nhưng làm sao tôi trả lại chứ?" Vị rabi đáp: "Đức Chúa Trời sẽ có cách để thấy rằng tôi đã được trả rồi". Bà cụ phản đối: "Nhưng ai sẽ nhóm lửa; tôi bịnh quá". Vị rabi đáp: "Tôi nhóm cho", và ông đã làm.

Sau khi chứng kiến mọi sự này, kẻ hoài nghi kia quyết định trở thành môn đồ của vị rabi đặc biệt này. Khi ông ta nghe các môn đồ khác giải thích rằng vị rabi của họ đã lên trời vào các buổi sáng thứ Sáu, ông sẽ lên thêm "một chút cao hơn nữa".

Câu chuyện dạy cho chúng ta biết về tầm quan trọng của việc làm từ thiện và trọng tâm của việc làm ấy trong truyền khẫu Do Thái. Trong sách Châm ngôn, chúng ta đọc: Ai thương xót kẻ nghèo, tức cho Đức Giê-hô-va vay mượn; Ngài sẽ báo lại việc ơn lành ấy cho người. Làm từ thiện tương đương với việc cho Đức Chúa Trời mượn. Đức Chúa Trời ban cho chúng ta cơ hội để làm một ơn lành cho Ngài. Tất nhiên, Đức Chúa Trời có thể tiếp trợ cho mọi người với mọi nhu cần của họ với sức lực riêng của Ngài, nhưng Ngài cho phép chúng ta giúp Ngài trong việc cứu giúp những người khác và ban thưởng cho chúng ta vì sự tử tế của chúng ta nữa.

Quí bạn ơi, chúng ta hãy tận dụng cơ hội Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta để trở thành một phần trong chương trình của Ngài trong việc biến thế giới ra thành một chốn tốt đẹp hơn. Thiên đàng không xa lắm đâu; đó là một chỗ có sự nhân từ vây phủ lấy, và chốn ấy có thể được tìm thấy nơi từng góc phố, khắp toàn cầu, hoặc ngay trong nhà riêng của bạn.


Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

TRỤ MÂY VINH HIỂN


Trụ Mây Vinh Hiển
Mỗi khi trụ mây cất lên khỏi Trại, thì dân Y-sơ-ra-ên ra đi; trong nơi nào trụ mây dừng lại, thì dân Y-sơ-ra-ên hạ trại ở đó — Dân số ký 9:17

Khi chúng ta tiếp tục sách Dân số ký tuần này, chúng ta tiếp thu được nhiều về sinh hoạt dành cho con cái Israel khi họ băng qua sa mạc. Bậc thánh hiền Do Thái giải thích rằng hành trình của dân Israel qua sa mạc là biểu tượng cho hành trình của chúng ta qua cuộc sống. Dọc theo đường đi, con cái Israel đã kinh nghiệm nhiều phép lạ thiêng liêng, chúng ta cũng một thể ấy. Nhưng khi chúng ta chịu tiếp thu, có nhiều loại nhân từ khác nhau mà chúng ta đang nhận lãnh, và chúng ta phải biết ơn đối với hết thảy chúng.

Một phép lạ dân Israel đã kinh nghiệm trong khi ở trong sa mạc là Giếng nước Miriam – một cái giếng nước siêu nhiên đã đi theo họ bất cứ đâu họ đi, cung cấp nước ban sự sống cho việc uống khát và giặt giũ. Một món quà khác từ Đức Chúa Trời là mana, thứ đồ ăn xuống từ trời mỗi ngày, cung cấp cho từng gia đình số lượng đồ ăn chính xác mà họ có cần. Hai ơn phước thiêng liêng nầy tiêu biểu cho sự quan phòng mỗi ngày của Đức Chúa Trời – Ngài ban cho chúng ta những thứ cần thiết cơ bản hết ngày nầy sang ngày khác để giữ vững chúng ta trên chuyến hành trình của chúng ta.

Tuy nhiên, có một loại trợ giúp siêu nhiên khác mà dân Israel đã nhận lãnh trong sa mạc. Đức Chúa Trời đã tiếp trợ Trụ Mây Vinh Hiển đi kèm với dân Israel trên chuyến hành trình của họ. Khi trụ mây cất lên, dân Israel sẽ ra đi. Khi trụ mây dừng lại, dân Israel đóng trại. Thêm nữa, bậc thánh hiền dạy rằng trụ mây bao phủ dân Do Thái bốn bên, bảo vệ họ khỏi mọi yếu tố - tuyết, mưa, nắng và gió. Có thể nói, nó cũng lót đường làm phẳng mặt đất dưới chân dân Israel và thậm chí giết chết loài bò cạp và rắn trên đường đi. Trụ Mây Vinh Hiển đã được ban cho là để khiến cho cuộc hành trình được dễ dàng hơn.

Thật là thú vị, trong khi con cái Israel lằm bằm về cả mana và nước uống trong suốt thời gian họ ở trong sa mạc, họ chưa một lần lằm bằm về Trụ Mây Vinh Hiển. Sở dĩ như vậy là vì khi đồ ăn và nước uống là những thứ cần thiết mà dân Do Thái không thể sống mà không có chúng, Trụ Mây Vinh Hiển là một món quà tinh khiết đến từ Đức Chúa Trời. Khi nói đến các nhu cần thực tế của họ, dân Do Thái có nhiều chuyện để nói -- ấy là nó không tốt đủ, nó không đủ, và cứ thế. Nhưng họ lằm bằm về Trụ Mây Vinh Hiển như thế nào mới được chứ? Trụ Mây ấy đã được ban cho họ như là một món quà không cần thiết, một món quà của tình yêu.

Quí bạn ơi, chúng ta cũng được ban cho chính Trụ Mây Vinh Hiển trong cuộc hành trình qua sự sống của chúng ta. Đức Chúa Trời ban cho chúng ta rất nhiều thứ mà chúng ta không cần – những thứ làm cho chúng ta được yên ủi và vui mừng. Từ chỗ có nhiều màu sắc và kết cấu của các thứ đồ ăn chúng ta dùng, cho đến các phép lạ của công nghệ hiện đại ngày nay, chúng ta có rất nhiều món quà của tình yêu thương. Hãy cảm tạ Đức Giê-hô-va, vì Ngài là thiện; Sự nhân từ Ngài còn đến đời đời (Thi thiên 118:1). Amen!


Thứ Hai, 27 tháng 6, 2016

TẤM LÒNG LÀNH


Tấm Lòng Lành
Lòng bình tịnh là sự sống của thân thể; Còn sự ghen ghét là đồ mục của xương cốt — Châm ngôn 14:30

Có thể là chiếc xe mới của người hàng xóm hoặc có thể đó là giáo viên lớp năm đang khen ngợi người bạn giỏi nhất của bạn, song không phải là bạn. Có rất nhiều tình huống có thể bắt lấy sự cảnh giác của chúng ta rồi đưa ra đặc điểm xấu nhất nào đó mà hết thảy chúng ta dễ mắc phải - kinh nghiệm sự ganh tỵ. Bất cứ ai đạt tới chỗ "ăn thứ từ tấm lòng ngươi ra" khi tham khảo đến việc đưa ra sự ganh tỵ nơi người khác đang nói tới một sự thật. Trong sách Châm ngôn, chúng ta học biết "sự ghen ghét là đồ mục của xương cốt". Ghen ghét phá hủy chúng ta từ trong ra ngoài.

Nhưng có mặt tiêu cực cho sự ghen ghét tự suy bại kia. Chính câu ấy khởi sự: "Lòng bình tịnh là sự sống của thân thể". Sát nghĩa được dịch từ bản gốc Hy bá lai: "một tấm lòng ở chỗ bình an" được gọi là "một tấm lòng lành". Bậc thánh hiền Do Thái giải thích rằng một tấm lòng lành là một tấm lòng dịu dàng, một tấm lòng chấp nhận, tha thứ, nhân từ và rời rộng.

Một tấm lòng lành là đối ngược chính xác với tấm lòng hay ganh tỵ. Một tấm lòng ganh tỵ muốn những gì người khác có. Một tấm lòng lành là hạnh phúc cho người khác khi họ thành công. Một tấm lòng ganh tỵ không bao giờ thấy vui thoả. Một tấm lòng lành luôn vui thoả. Một tấm lòng ganh tỵ nhắm vào lợi riêng của chính nó. Một tấm lòng lành tìm kiếm hạnh phúc cho người khác.

Tuy nhiên, vì hạng người ganh tỵ làm sao cho chính cuộc sống của họ ra tốt hơn, họ chỉ mang lại sự đổ nát trên bản thân họ. Ngược lại, hạng người nhơn đức, thoả lòng, rời rộng, sẽ đem lại sự bình an và chữa lành cho bản thân họ và cho người khác. Con người với thái độ tích cực và bình an như thế cho phép thân thể hoạt động thích đáng trong khi đem sự bình an và sức khoẻ đến cho những người mà họ gặp gỡ.

Tất nhiên chúng ta muốn ai nấy đều ưa thích tấm lòng lành hơn là tấm lòng ganh tỵ. Nhưng làm thế nào chúng ta tránh được sự ganh tỵ chứ?

Câu chuyện sau đây có thể giúp đỡ cho chúng ta. Từng có hai con đại bàng cùng bay với nhau. Con đại bàng nầy có thể bay cao và nhanh hơn con kia, khiến cho con kém hơn rất ganh tỵ. Một ngày nọ, con đại bàng ganh tỵ phát hiện một thợ săn và yêu cầu anh ta bắn con đại bàng kia. Người thợ săn nói rằng ông có thể, nhưng cần một chiếc lông cho mũi tên của mình. Con đại bàng ganh tỵ vui vẻ tuốt một cái lông của mình. Người thợ săn làm mất và cần cái lông khác, rồi sau đó cái khác và cái khác nữa. Con đại bàng ganh tỵ đã trao cho rất nhiều lông và không lâu sau đó nó không còn đủ lông cánh để bay. Người thợ săn quay lại và bắn con đại bàng nầy vì nó không có thể bay hoặc tránh thoát được.

Câu chuyện này cho chúng ta thấy cách thức để tránh sự ganh tỵ -- bằng cách nhìn biết sâu sắc rằng ganh tỵ làm hại cho hầu hết chúng ta. Khi chúng ta cảm thấy ganh tỵ bắt đầu dậy lên và mưng mủ bên trong chúng ta, chúng ta phải để cho tấm lòng của chúng ta trở thành tấm lòng lành, đem lại sự sống và niềm vui mừng cho bản thân mình và cho những người ở xung quanh chúng ta.