Này Là Ơn Phước Của Tôi
“Vả, nầy là lời chúc phước mà Môi-se, người của
Đức Chúa Trời, chúc cho dân Y-sơ-ra-ên, trước khi qua đời” — Phục truyền luật lệ ký 33:1
Đâu
là ơn phước của tôi chứ?
Đây là câu hỏi mà chúng ta cần phải trả lời cho
chính mình khi chúng ta đọc câu mở đầu của phân đoạn cuối cùng trong Ngũ Kinh –
phần kết luận năm quyển sách của Môi-se.
Tuần này chúng ta đọc phân đoạn cuối cùng [Phục truyền luật lệ ký 33:1 – 34:12; Giôsuê
1:1-18] được gọi là V'Zot HaBerachah, có nghĩa là "này là lời chúc phước", như trong câu: “Vả, nầy là lời chúc phước mà Môi-se, người của
Đức Chúa Trời, chúc cho dân Y-sơ-ra-ên, trước khi qua đời”. Phần đọc này không những
đánh dấu phần kết của Ngũ kinh, mà còn là phần kết cuộc đời của Môi-se nữa. Ông
trải qua những giây phút sau cùng của mình trên đất như thế nào? Bằng cách chúc
phước cho mỗi chi phái Israel!
Bậc thánh hiền Do-thái lưu ý sự thực câu nói thốt
ra cụm từ dứt khoát như sau: "Này là lời chúc phước". Đem đối chiếu, khi Gia-cốp
nằm trên giường chờ chết, ông đưa ra những lời chúc phước cho các chi phái, đơn
giản là ông bảo họ lắng nghe và rồi ông tiến hành chúc phước cho họ. Bậc thánh hiền
cũng gợi ý rằng câu này nói rất đơn sơ: "và Môi-se chúc phước cho dân Israel".
Thực ra câu ấy nói — và phân đoạn này được gọi
là "này
là lời chúc phước", khiến bậc thánh hiền phải kết luận rằng các ơn phước được công
bố bởi Môise một cách đặc biệt đã được tiết lộ cụ thể và rõ ràng. Một người có
thể chỉ vào những câu này và nói rằng "này
là lời chúc phước". Mỗi chi phái nhận được một ơn phước đặc biệt sẽ được trình
ra ở mọi thời đại và giúp cho mỗi chi phái làm tròn sứ mệnh của họ.
Truyền khẩu Do-thái dạy rằng giống như mỗi chi
phái đều có một vai đặc biệt phải đóng, mỗi một người chúng ta đều có một sứ mệnh
cá nhân. Giống như từng chi phái đều có những ơn phước để giúp đỡ họ, thì cũng
vậy, chúng ta đã được ban cho những ân tứ chúng ta có cần để hoàn thành mục
đích của chúng ta.
Tôi đã từng nghe lời khuyên sau đây cho việc khám
phá sứ mệnh của mình trong cuộc sống: Hãy tưởng tượng rằng bạn thấy mình đang đứng
trong một chỗ trống trải. Bạn không có ý tưởng làm sao bạn được đưa đến đó hoặc
lý do tại sao bạn có mặt ở đó. Khi ấy, bạn để ý thấy có một cái túi xách bên cạnh
chân mình với tên của bạn trên đó. Bạn mở nó ra và tìm bản sơ đồ, một chiếc mũ
cứng, và các công cụ. Không xa chỗ của bạn là một đống công cụ xây dựng. Bạn kết
luận rằng bạn là một người thợ xây dựng và bạn có mặt ở đó để xây dựng một tòa
nhà.
Việc khám phá sứ mệnh cá nhân do Đức Chúa Trời
ban cho chúng ta cũng giống như vậy. Hãy nhìn vào những ơn phước mà bạn đã được
trao cho. Bạn có thể chỉ vào chỗ nào và nói dứt khoát rằng: "Này là ơn phước của tôi"?Có phải bạn sống vui vẻ
với mọi người không? Có phải bạn là một nhà văn có tài? Có phải bạn được ban cho
một giọng hát hay? Có phải Đức Chúa Trời đã chúc phước cho bạn dư dật thì giờ, giàu
có hay sự nhịn nhục?
Này là ơn phước của bạn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét