Thứ Hai, 23 tháng 4, 2018

MỆT NHỌC VÌ ĐỨC CHÚA TRỜI



Mệt Nhọc Vì Đức Chúa Trời
Song, hỡi Gia-cốp, ngươi chẳng từng kêu cầu ta! Hỡi Y-sơ-ra-ên, ngươi đã chán ta! — Ê-sai 43:22

Tôi có một người bạn, ông này nói rằng có hai loại mệt mỏi. Có mệt mỏi tốt và mệt mỏi xấu. Mệt mỏi xấu là khi chúng ta cảm thấy quá tải và làm việc quá sức. Đó là sự mệt mỏi đi kèm với lao động nhọc nhằn hoặc đêm ngủ bất an. Chúng ta cảm thấy kiệt quệ và thậm chí có thể chán nản nữa.

Mặt khác, mệt mỏi tốt là cảm giác buồn ngủ, mà còn là cảm giác vui mừng lớn lao nữa. Đó là loại mệt mỏi mà chúng ta cảm nhận được sau khi dành thời gian và công sức vào những việc chúng ta yêu mến – gia đình và bạn bè của chúng ta, một thành tựu tuyệt vời, hoặc thậm chí là công việc làm ăn của chúng ta, nếu đó là việc liên quan đến linh hồn của chúng ta.

Trong xã hội tốc độ nhanh chóng của chúng ta, các cơ hội để chúng ta thấm mệt sẽ ít nhất là một lần trong một thời điểm nào đó. Thắc mắc là: chúng ta đang thấm mệt vì việc gì chứ? Có phải chúng ta đang kinh nghiệm mệt mỏi tốt và mệt mỏi xấu không? Có phải chúng ta đặt thì giờ và năng lực của mình vào triển vọng nâng cao linh hồn chúng ta không? Hay có phải chúng ta đang tiêu tốn năng lực và tài nguyên của chúng ta vào những cuộc theo đuổi để chúng ta lại trong trống rỗng và chẳng phu phỉ ở trong lòng?

Trong phân đoạn Ê-sai 43:21 – 44:23 tuần này, Đức Chúa Trời đã phán cùng các con cái Y-sơ-ra-ên rằng: “ngươi đã chán ta”. Nói cách khác, Đức Chúa Trời đã tra hỏi dân sự, vì sao họ không tiêu tốn năng lực của họ cho Ngài? Phân đoạn Lêvi ký 1:1 – 5:26 tuần này nói tới công việc trong Đền Tạm được thực hiện cho Đức Chúa Trời. Nhưng trong Lêvi ký, rõ ràng là sự thờ phượng Đức Chúa Trời đã quá nhọc nhằn cho dân sự. Dân Do-thái đã thôi không đem dâng các thứ của lễ và thôi không phục vụ Đức Chúa Trời nữa. Không có một công đức nào để chuộc lấy nhiều tội lỗi của họ, dân Do-thái đã bị bắt đi làm phu tù.

Phần Kinh Thánh phải đọc này nhắc cho chúng ta nhớ tới tầm quan trọng của việc dành thời gian ra để phục vụ Đức Chúa Trời, ngay cả khi việc ấy có đôi chút mệt mỏi và nhọc nhằn. Hãy suy nghĩ về điều đó. Hầu hết chúng ta đầu bằng lòng chịu chút mệt mỏi vào ngày thứ Hai nếu phải thức đêm xem phim vào tối Chúa nhựt. Chúng ta sẵn sàng chịu đựng một chút chậm trễ chuyến bay nếu điều đó là một kỳ nghỉ tốt đẹp ở một địa điểm xa xôi. Có rất nhiều vấn đề về thuế má mà chúng ta phải thực hiện trong danh xưng “vui vẻ”. Nhưng chúng ta sẵn lòng làm gì trong danh Đức Chúa Trời chứ?

Có phải chúng ta tự mình ra ngoài vào ban đêm để dự buổi nghiên cứu Kinh Thánh không? Có phải chúng ta dậy sớm để cầu nguyện không? Có lẽ chúng ta có thể dành thời gian trong tuần để giúp đỡ cho ai đó đang có cần hoặc đến làm bạn với một người sống cô độc. Đức Chúa Trời biết chúng ta đang bận rộn, và phải, có đôi chút mệt mỏi.

Có mệt mỏi tốt, có mệt mỏi xấu, và có mệt mỏi vì Đức Chúa Trời – thấm mệt vì cớ Đức Chúa Trời. Loại mệt mỏi ấy là loại mệt mỏi tốt nhứt trong mọi sự nhọc nhằn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét