Món Quà Khôn Ngoan Nhất
“Còn nếu người không thế lo cho có một chiên
con, thì phải bắt hai chim cu, hoặc hai con bò câu con, con nầy dùng làm của lễ
thiêu, con kia dùng làm của lễ chuộc tội; thầy tế lễ sẽ làm lễ chuộc tội cho
người, và người sẽ được sạch” — Lêvi ký 12:8
"Món quà của mấy thầy bác sĩ" của O. Henry là một câu chuyện nổi tiếng về một cặp vợ chồng trẻ, họ chẳng
có tiền để làm quà Giáng Sinh cho nhau. Người vợ quyết định bán tài sản quý báu
nhất – mái tóc đẹp của cô – rồi với số tiền đó, cô mua cho chồng mình một
sợi dây chuyền có chiếc đồng hồ
bằng vàng để làm tài sản quí nhất cho chàng. Đồng thời, người chồng đem bán chiếc
đồng hồ có giá trị của mình để mua chiếc lược để vợ mình chải chuốt đầu tóc của
nàng.
Khi hai vợ chồng trao đổi quà, họ nhận ra rằng
mỗi món quà giờ đây chẳng có giá trị gì hết, tuy nhiên không phải họ là tay trắng
đâu. Thực vậy, họ đã nhận được – và cho đi – món quà lớn lao nhất trong mọi món
quà: ấy là Tình Yêu. Tác giả kết luận: "trong những người đã cho quà, hai người
này là khôn ngoan nhất" bởi vì những món quà tốt nhất không thuộc về
mặt vật chất. Những món quà tốt nhất đến từ tấm lòng.
Ở đầu phần đọc Kinh Thánh tuần này [Lêvi ký 12:1 – 15:33; II Các Vua 7:3 - 20],
chúng ta đọc về luật lệ liên quan đến một người nữ mới sinh con, nàng phải dâng
hai của lễ cho Đức Chúa Trời – một con chiên và một con chim bồ câu. Tuy nhiên,
Kinh Thánh nói tiếp, nếu người nữ đó không có khả năng dâng con chiên cho Đức
Chúa Trời, thay vì thế nàng có thể dâng hai con chim. “Thầy tế lễ sẽ làm lễ chuộc tội cho người, và
người sẽ được sạch” (Lêvi ký 12:8).
Bậc thánh hiền Do-thái chỉ ra rằng lưu ý đến những
việc cung ứng ở đây mới là điều quan trọng. Hai món quà thuộc thể khác nhau
cung ứng cùng một kết quả thuộc linh. Họ giải thích, cách thực hành này không những
liên quan đến người nữ nào sinh đẻ trong các thời kỳ Kinh thánh; mà còn cách thực
hiện thuộc linh vẫn còn đúng ngày nay. Khi chúng ta dâng cho Đức Chúa Trời, thì
không bao giờ là về những thứ chúng ta dâng; mà là cách chúng ta dâng. Mọi cái hậu thuộc linh đều được quyết bởi
đầu vào thuộc linh, chớ không phải các thứ vật chất.
Thường thì khi chúng ta muốn dâng một của lễ cho
các mục đích của Đức Chúa Trời, chúng ta giữ lại vì những gì chúng ta phải dâng
chưa phải là "đủ". Vì vậy, thay vì dâng
những gì chúng ta cảm thấy là chưa xứng, chúng ta chẳng dâng gì hết. Nhưng Đức
Chúa Trời muốn chúng ta nhìn biết rằng tổng số chúng ta dâng không phải là quan
trọng. Đức Chúa Trời đánh giá cao của lễ đến từ tấm lòng, và chừng nào có ai đó
dâng lên thứ tốt nhứt trong khả năng của mình (nam hay nữ), thì món quà đó – dù là với kích cở nào – đều được Đức
Chúa Trời xem trọng.
Trong câu chuyện của O. Henry, thật khó mà hình
dung được thứ tình cảm mà người chồng và người vợ đã cảm nhận về nhau. Đó là loại
tình yêu mà Đức Chúa Trời cảm nhận về chúng ta khi chúng ta dâng những gì chúng
ta có, cho dù nó nhỏ hay lớn ở kích cở nào đi nữa. Vì vậy, lần tới đây bạn lập
một của lễ vì các mục đích của Đức Chúa Trời, hãy bước tới và mở ví của bạn ra,
nhưng quan trọng hơn, hãy đào sâu vào tấm lòng của bạn nữa đấy nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét