Kinh Torah Trong Sa Mạc
“Ngày mồng một
tháng hai, năm thứ hai, sau khi dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ê-díp-tô, Đức
Giê-hô-va phán cùng Môi-se ở trong hội mạc, tại đồng vắng Si-na-i, mà rằng: Hãy
dựng sổ cả hội dân Y-sơ-ra-ên, theo họ hàng và tông tộc của họ, cứ đếm từng tên
của hết thảy nam đinh” — Dân số ký 1:1–2
Phân đoạn Ngũ Kinh cho
tuần này Bamidbar, nghĩa là “ở trong sa mạc”, từ Dân số ký 1:1–4:20, và từ Ô-sê 2:1–22.
Theo truyền khẩu của
người Do-thái, khi Đức Chúa Trời muốn ban Kinh Torah, là Kinh Thánh, cho loài
người, Ngài đã hiến Kinh Thánh cho mọi quốc gia trên thế giới trước mặt con cái
Israel. Mỗi quốc gia đều hỏi Đức Chúa Trời cùng một câu: "Có gì trong đó?"
Đức Chúa Trời chia sẻ với họ Mười Điều Răn – không ăn cắp, không giết người,
không phạm tội tà dâm, v.v… Họ đáp:
"Không, cảm ơn! Thật quá khó!"
Khi Đức Chúa Trời ban Kinh
Torah cho người Do-thái, họ không hỏi một câu nào hết. Họ chỉ đơn giản trả lời:
"Chúng tôi sẽ làm
và vâng theo mọi lời Đức Giê-hô-va phán chỉ"
(Xuất Ê-díp-tô Ký 24:7). Phần còn lại
là lịch sử.
Tuần này, không những chúng
ta đọc một phần mới trong Ngũ Kinh, mà chúng ta còn khởi sự sách thứ tư trong
năm Sách của Môi-se, sách Dân số ký. Phân đoạn bắt đầu bằng một mạng lịnh từ Đức
Chúa Trời để kê sổ dân Israel, đây là cách thức mà quyển sách có tên theo Anh
ngữ là Numbers {Dân
số ký}. Tuy nhiên, tên Hy-bá-lai cho sách này, và cũng
cho phân đoạn này, là Bamidbar,
có nghĩa là "sa
mạc" từ câu mở đầu: "Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se ở trong hội mạc, tại đồng vắng
Si-na-i".
Bậc thánh hiền Do-thái
thắc mắc tại sao lại chọn đề tựa này. Sự thực cho thấy rằng con cái Israel đang
sống trong sa mạc chẳng có gì mới mẻ hết. Họ đã sống ở đó từ phân nửa sau của sự
Xuất Ai-cập. Lý do tại sao đề tựa này được chọn là để nhấn mạnh rằng dân
Do-thái đã sống trong sa mạc, có phải không?
Lý do cho tầm quan trọng
này là vì phân đoạn này luôn được đọc ngay trước lễ Shavuot, Lễ của các Tuần lễ.
Vào ngày lễ Shavuot,
chúng ta tưởng niệm việc nhận lãnh kinh Torah xảy ra vào ngày 6 của tháng Sivan
Hê-bơ-rơ, ngày Shavuot.
Khi chúng ta tái chấp nhận kinh Torah và làm mới lại cam kết của chúng ta đối với
Lời của Đức Chúa Trời, các ra-bi muốn chúng ta nhớ rằng Kinh Torah nguyên đã được
ban cho trong sa mạc. Tại sao chứ?
Đây chỉ là một trong vài
lý do: Sa mạc là một trong những chỗ khó khăn nhất để sinh sống. Thật vậy, Giê-rê-mi
gọi đó là chỗ "không
ai ở" (Giê-rê-mi
2:6). Những ngày nắng nóng rất khắc nghiệt, và những đêm giá lạnh thậm chí
còn nhọc nhằn hơn. Có ít hoặc chẳng có đồ ăn và nước uống. Nhưng chính trong những
điều kiện khó khăn này mà Đức Chúa Trời đã ban ra Lời của Ngài. Đức Chúa Trời
muốn chúng ta biết rằng Lời của Ngài có liên quan ở bất cứ thời điểm nào, bất cứ
địa điểm nào. Không có một thời điểm hay địa điểm hoặc tình huống nào mà ở đó Lời
của Đức Chúa Trời quá khó không thể giữ lấy hay không áp dụng được.
Đôi khi cuộc sống của
chúng ta có thể cảm thấy giống như một sa mạc khô cằn. Mọi thứ đều khó khăn và
không có cái gì là dễ dàng hết. Nhưng đặc biệt trong những thời điểm đó chúng
ta phải bám lấy Lời của Đức Chúa Trời với đức tin và sự vâng lời. Chúng ta phải
phục vụ Đức Chúa Trời ở mọi địa điểm và mọi thời điểm. Nếu dân Israel sống
trong sa mạc có thể trung tín chấp nhận Luật pháp của Đức Chúa Trời, thì chắc
chắn chúng ta cũng có thể làm theo y như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét