Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2018

TRÁCH NHIỆM TRONG SỰ TỰ DO



Trách Nhiệm Trong Sự Tự Do

các ngươi tính năm mươi ngày cho đến ngày sau của lễ sa-bát thứ bảy, thì phải dâng một của lễ chay mới cho Đức Giê-hô-va — Lêvi ký 23:16

Phần đọc Kinh Thánh tuần này [Lêvi ký 21:1 – 24:3; Êxêchiên 44:15-31] có nhiều điều răn hơn bất kỳ phần nào khác! Giữa vòng 63 điều răn được đưa ra ở đây các luật lệ liên quan đến những kỳ lễ của người Do-thái. Chương 23 bắt đầu: "Hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Nầy là những ngày lễ của Đức Giê-hô-va các ngươi hãy rao truyền ra là các hội thánh" (câu 2). Chúng ta được trao cho ngày tháng và các nghi lễ cho các ngày lễ của người Do-thái suốt cả năm.

Tuy nhiên, có một ngoại lệ. Mỗi ngày lễ được định ngày tháng trừ một ngày: Shavuot, Lễ của các tuần lễ. Lễ Vượt Qua là ngày thứ 15 của tháng Nissan (23:6); Rosh Hashanah (Lễ tiếng kèn thổi] là ngày đầu tiên của tháng Tishrei (23:24); Yom Kippur (Lễ chuộc tội) là ngày thứ 10 của tháng Tishrei (23:27), và Sukkot (Lễ lều tạm) vào ngày 15 tháng Tishrei (23:34). Tuy nhiên, khi nói đến Shavuot, chúng ta không có ngày tháng gì hết. Thay vì thế, lễ ấy được tính vào ngày thứ 50 sau ngày thứ nhứt của lễ Vượt Qua.

Lễ Vượt Qua là kỳ lễ tưởng niệm sự Xuất Ai-cập. Shavuot tưởng niệm sự ban cho kinh Torah (sách luật pháp), Lời của Đức Chúa Trời, cho con người. Đức Chúa Trời muốn chúng ta biết rõ hai ngày lễ đó có liên hệ về thực chất. Shavuot về cơ bản là một sự mở rộng của Lễ Vượt Qua - Shavuot sẽ không thể có nếu không có Lễ Vượt Qua, và Lễ Vượt Qua sẽ không được trọn nếu không có Shavuot.

Khi Môi-se yêu cầu Pha-ra-ôn để cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi, ông nói rằng: “Chúng tôi đi, sẽ đem nam phụ lão ấu và chiên bò theo, vì về phần chúng tôi, ấy là một lễ của Đức Giê-hô-va" (Xuất Ê-díp-tô Ký 10:9). Lễ hội mà Môi-se đang đề cập đến là Shavuot, sự ban cho sách luật pháp [kinh Torah]. Toàn bộ chương trình nầy không những là giải phóng con cái Israel; mà còn khiến họ trở nên tôi tớ của Đức Chúa Trời nữa. Mục đích không những là ra khỏi Ai-cập; mà còn là tiếp nhận Lời của Đức Chúa Trời rồi bước vào Đất Hứa.

Đức Chúa Trời đã không giải phóng con cái Israel để cho họ thoải mái bên hồ bơi và uống trà đá trong suốt quãng đời còn lại của họ. Đức Chúa Trời buông tha họ hầu cho họ có thể chu toàn sứ mệnh của họ – để trở thành "sự sáng cho các dân" (Êsai 51:4). Tự do là quyền và đặc ân của từng người một ở trên đất, nhưng chúng ta cũng phải hiểu rằng quyền ấy đến với trách nhiệm.

Hôm nay, với mọi kỹ thuật tiết kiệm thời gian và sự giàu có tương đối của chúng ta, chúng ta càng "tự do" hơn trước đây bao giờ. Nhưng chúng ta sẽ làm gì với mọi sự tự do này? Chúng ta sẽ làm gì với thời gian và các khả năng mà cuộc sống hiện đại đã cung ứng cho chúng ta? Giống như con cái Israel, chúng ta có trách nhiệm sử dụng quyền tự do của mình sao cho xứng đáng. Điều đó có ý nói đến cách sử dụng các phương tiện và năng lực của chúng ta để phục vụ Đức Chúa Trời và góp phần vào các mục đích của Ngài.

Giống như Shavuot theo sau Lễ Vượt Qua, cũng một thể ấy chúng ta tưởng niệm các ân tứ của mình bằng cách dâng trở lại cho Đức Chúa Trời.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét