Hoàng Tử Gà Tây
“Nhưng khi chúng nó đi qua nơi hành lang ngoài,
là nơi dân sự đứng, thì phải cởi áo xống hầu việc, để trong các phòng thánh, và
mặc áo khác, hầu cho không lấy áo mình làm cho dân sự nên thánh” — Ê-xê-chi-ên
44:19
Hoàng Tử Gà Tây là một câu chuyện của người Do-thái do Ra-bi Nachman xứ Breslov kể lại
vào thế kỷ 18. Câu chuyện kể về một hoàng tử kia loạn tâm thần cứ tin rằng mình
là gà tây. Chàng cởi bỏ y phục mình, ngồi ở dưới cái bàn, rồi ăn những mẫu bánh
vụn rơi xuống sàn nhà. Nhà vua và hoàng hậu rất kinh hoàng. Nhiều người cố gắng
chữa lành cho hoàng nam của họ, song chẳng có ai thành công cho đến một ngày kia,
có một người khôn ngoan đến thị trấn và nói rằng ông có thể chữa lành cho hoàng
tử.
Ông này cởi y phục ra rồi cùng với hoàng tử ngồi
trên sàn nhà, ông cũng xưng mình là gà tây nữa. Dần dần, hoàng tử chấp nhận người
này là bạn hữu và tin cậy ông ta. Người khôn ngoan khi ấy đề nghị với hoàng tử
rằng gà tây cũng có thể mặc quần áo và ăn ở trên bàn. Từng bước một, người khôn
ngoan ấy có thể khiến cho hoàng tử hành động bình thường cho đến khi hoàng tử
được chữa khỏi hoàn toàn.
Cách giải thích câu chuyện của Ra-bi Nachman dạy
rằng vị hoàng tử ấy tiêu biểu cho những người đã từ chối Lời của Đức Chúa Trời
và cư xử giống như động vật hơn là con người được dựng nên theo hình ảnh của Đức
Chúa Trời. Người khôn ngoan ấy dạy cho chúng ta biết cách thức khôi phục lại những
linh hồn này, làm bật ra sự thánh khiết nơi họ. Không phải bằng cách mắng nhiếc
hoặc chối bỏ họ, song bằng cách gặp gỡ họ ở chỗ họ đang sinh sống và vòng tay
yêu thương ôm lấy họ. Một khi sự kết nối đã được lập ra, các bước có thể được
thực hiện để rồi có sự thay đổi lành mạnh.
Trong phần đọc Kinh Thánh tuần này [Lêvi ký 21:1 – 24:23; Ê-xê-chi-ên 44:15 -
31], chúng ta đọc về sự phục vụ của các thầy tế lễ trong Đền Thờ. Trong phần
mô tả về công việc của họ, chúng ta đi qua sự dạy dỗ này: “Nhưng khi chúng nó đi qua nơi hành lang ngoài, là nơi dân sự
đứng, thì phải cởi áo xống hầu việc, để trong các phòng thánh, và mặc áo khác,. . .".
Bậc thánh hiền Do-thái hỏi lý do tại sao các thầy
tế lễ được truyền cho phải để áo xống hầu việc của họ lại đàng sau rồi "mặc áo khác". Bảo các thầy tế lễ phải để áo xống hầu
việc lại phía sau chắc cũng là đủ rồi. Họ cần phải mặc áo xống khác trước khi họ
bước ra chỗ đông người, há chẳng rõ ràng sao?
Bậc thánh hiền giải thích rằng Kinh thánh nhấn
mạnh sự cần thiết phải mặc loại "áo xống khác" này. Loại áo xống nào
chứ? Loại áo của con người bình thường. Giống như câu chuyện của Ra-bi Nachman,
câu Kinh Thánh này dạy cho chúng ta biết rằng khi chúng ta muốn gây cảm hứng
cho người khác, chúng ta cần tiếp cận họ với mức độ có liên quan đến họ. Chúng
ta cần phải chìa tay ra cho người khác bằng tình yêu, tình bạn và sự thân thiết;
chỉn khi ấy chúng ta mới mong truyền cảm hứng cho họ để mặc áo xống hầu việc và
biểu hiện cách xử sự của hạng người tin kính.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét