Hãy Làm Với Tình Yêu
Thương
“Thà một món rau mà thương yêu nhau, còn hơn ăn bò mập béo với
sự ganh ghét cặp theo” — Châm ngôn 15:17
Theo truyền khẫu Do Thái, đã có một khoảng
thời gian ngắn không ghi chép chỗ vua Solomon bị truất phế không còn làm vua
trên Israel. Trong suốt thời gian này, Solomon buộc phải chạy trốn từ nơi này đến
nơi khác tìm kiếm thức ăn và nơi trú ẩn. Một ngày nọ, có người mời Solomon đến
nhà của mình để dự một bữa ăn. Người nầy khá giàu có và đã phục vụ Solomon một
bữa tiệc đầy đủ các món ngon, thịnh soạn có cả thịt bò mập béo nữa.
Tuy nhiên, khi Solomon thưởng thức bữa
ăn của mình, chủ nhà đưa ra một số nhận xét về thời gian trước đây, khi Solomon
ngồi trên ngai vàng, ông ta nói: "Có phải vua nhớ
khi vua còn làm vua, vua thường làm như vầy như vầy vào vài ngày đặc biệt ấy không?"
Cảm
xúc của Solomon bị lay động, lời lẽ này đã khiến ông phải đổ nước mắt ra và ông
không thể thưởng thức hay thậm chí nếm lấy thức ăn thật ngon đang bày ra trước
mặt ông. Cuối cùng, Solomon đứng dậy và bỏ về trong nỗi buồn sâu sắc mà chưa kết
thúc bữa ăn của mình.
Câu chuyện tiếp tục rằng ngày hôm sau có
người khác mời Solomon đến tại nhà của họ. Vẫn còn khó chịu về sự việc xảy ra ngày
hôm trước, ban đầu Solomon từ chối vì sợ việc ấy lặp lại. Tuy nhiên, người chủ nhà
này cứ khăng khăng, khích lệ nhà vua đến dự bữa ăn với mình, nhưng ông giải
thích rằng Solomon sẽ được thoả lòng với bữa ăn toàn rau xanh vì người chủ nhà
nầy vốn nghèo và không có gì hơn thế để đem ra đãi nhà vua.
Solomon đã đồng ý đến dự bữa ăn với người
ấy. Khi đến tại ngôi nhà đó, người kia đã rửa tay và chơn của Solomon rồi bày dọn
cho người bữa ăn khiêm tốn toàn rau xanh. Khi Solomon ăn, chủ nhà bắt đầu nói về
lời hứa của Đức Chúa Trời với David rằng vương quyền sẽ không bao giờ rời khỏi
dòng họ của ông. Người nầy bảo đảm với Solomon rằng dầu khi ông đã bị xử lý kỷ
luật như hiện nay, Đức Chúa Trời chắc chắn sẽ phục hồi địa vị vua của ông và
tình huống hiện tại sẽ qua đi. Khi ấy, lúc Solomon đã ăn xong, tinh thần của
ông đã bình tịnh lại và vui thoả. Ông cảm thấy thoả mãn và đang ở trong tinh thần
thật sung mãn.
Khi Solomon được phục hồi lại ngôi vị,
ông nhớ lại vụ việc riêng tư này và đã viết trong sách Châm ngôn: “Thà một món rau mà thương yêu nhau, còn hơn
ăn bò mập béo với sự ganh ghét cặp theo”.
Lời khuyên này ra từ kinh nghiệm riêng
của Solomon dạy cho chúng ta biết rằng cách chúng ta ban cho cũng
quan trọng như thứ mà chúng ta ban cho -
hoặc có lẽ còn hơn thế nữa. Bậc thánh hiền Do Thái dạy rằng thà là bố thí cho
người nghèo một bữa ăn đầy rau với khuôn mặt vui vẻ hơn là bữa ăn đầy thịt với khuôn
mặt giận dữ.
Chúng ta hãy nhớ sứ điệp này dù chúng
ta xoè tay ra với người lạ, bạn bè, hoặc các thành viên trong gia đình mình. Hãy
làm điều đó với tình yêu thương – hay đừng làm gì hết. Không một ai muốn có cảm
xúc bị miệt hạ khi nhận lãnh sự giúp đỡ. Ấy chẳng phải là chúng ta bố thí bao
nhiêu đâu, nhưng là tình cảm ở trong lòng ở mức độ nào khi chúng ta bố thí kìa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét