Ân Tứ Lớn Lao Nhất Trong
Mọi Ân Tứ
“Hỡi kẻ thù ta, chớ vui mừng vì cớ ta. Ta dầu bị ngã, sẽ lại
dậy; dầu ngồi trong nơi tối tăm, Đức Giê-hô-va sẽ làm sự sáng cho ta” — Michê 7:8
Một câu chuyện thuật lại về một vị rabi
thuộc thế kỷ 18, ông dừng lại giữa sự cầu nguyện để đưa ra thắc mắc về lời lẽ
mà ông vừa nhớ lại. Khi vị rabi Do Thái cầu nguyện: "Con
cảm tạ Chúa vì mọi sự nhân từ mà Ngài tỏ ra cho con và vì mọi sự nhân từ mà Ngài
sẽ tỏ ra cho con trong tương lai", thình lình ông thấy bối rối: "Tại sao tôi phải cảm tạ Chúa trước vì sự nhân từ duy
nhứt sẽ tỏ ra cho tôi trong tương lai? Tại sao không chờ đợi và rồi cảm tạ Đức
Chúa Trời khi những việc của sự nhân từ nầy xảy ra?"
Sau khi suy nghĩ về việc ấy trong một
vài phút, vị rabi trả lời cho chính thắc mắc của mình. Ông giải thích: "Có thể là khi Đức Chúa Trời tỏ ra cho tôi sự nhân từ
trong tương lai, tôi sẽ không công nhận mọi sự Ngài đang làm quả thực là tốt
cho tôi. Điều đó có thể xuất hiện trong một hình thức mà tôi xem là buồn rầu và
tôi có thể tỏ ra bất cứ điều gì trừ ra sự biết ơn khi ấy".
Vị rabi Do Thái bắt đầu khóc rồi nói: "Thiệt là buồn khi việc ấy bị hạn chế trong sự hiểu
biết. Chỉ suy nghĩ thôi! Đức Chúa Trời có thể làm một việc gì đó thật tuyệt vời
cho tôi và thậm chí tôi không nhận ra nó mà còn bực tức khi mình phải biết ơn nữa!"
Theo vị rabi, đây là lý do tại sao
chúng ta phải cảm tạ Đức Chúa Trời vì mọi sự nhân từ Ngài ngay trước khi việc ấy
xảy ra. Vì vậy, nhiều lần trong cuộc sống, Đức Chúa Trời trải rộng sự nhân từ
Ngài cho chúng ta trong hình thức của những thử thách và khó khăn. Có thể là
khó khăn cho chúng ta để xác định sao cho đúng và phải biết ơn vì mọi sự nhân từ
Ngài.
Tiên tri Michê ám chỉ đến sự dạy này khi
ông viết: "Ta
dầu bị ngã, sẽ lại dậy". Bậc thánh hiền Do Thái giải thích rằng câu
này ý nói: "Bởi vì ta đã ngã, ta sẽ lại dậy.
Nếu như ta không ngã, ta sẽ không dậy được". Nói cách khác, có một
số ân tứ mà chỉ có thể nhận lãnh qua nghịch cảnh. Đôi khi, chúng ta phải kinh
nghiệm một trở ngại hầu cho chúng ta có thể xoay lại mạnh mẽ hơn, năng động
hơn, và tốt hơn hết bao giờ. Đây là một hành động của sự nhân từ nơi phần của Đức
Chúa Trời ban cho chúng ta những thử thách dẫn đến thành công vĩ đại nhất của
chúng ta – nhưng cần phải có một sự sẵn sàng và quyết tâm để nhìn xem chúng
theo cách ấy.
Giống như lời cầu nguyện đã khiến cho vị
rabi phải đưa ra thắc mắc của mình, chúng ta hãy nhớ để cảm tạ Đức Chúa Trời vì
sự nhân từ mà Ngài đã tỏ ra cho chúng ta trong quá khứ và trong hiện tại, nhưng
cũng khiến cho chúng ta phải cảm tạ vì những việc mà Ngài sẽ tỏ ra cho chúng ta
trong tương lai – dù chúng ta nhận ra lòng nhân từ của Ngài hay không. Đồng thời,
chúng ta hãy cảnh giác và công nhận sự nhân từ của Đức Chúa Trời ngay cả khi
lòng tốt của Ngài khoác lấy chiếc áo nghịch cảnh. Thường thì đây là những ân tứ
lớn lao nhất trong mọi ân tứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét