Đừng Để Cơn Giận Tước Đi Thứ
Tốt Nhứt Của Bạn
“Kẻ ngu muội tỏ ra sự nóng giận mình; Nhưng
người khôn ngoan nguôi lấp nó và cầm giữ nó lại” — Châm
ngôn 29:11
Hãy tưởng tượng hai người đều bị rắn độc
cắn xem. Người thứ nhứt lấy dao ra rồi xử lý khu vực của vết thương, loại bỏ hết
chất độc. Người nầy còn sống. Người thứ hai lấy dao và đuổi theo con rắn để trả
thù rồi giết chết nó. Nhưng nọc độc đã gây ra tác hại của nó trước khi người nầy
nắm bắt được con rắn, và người ngã ra chết.
Câu chuyện này góp phần như một câu
chuyện ngụ ngôn cho thấy cách thức chúng ta có thể xử lý với vết thương và sự giận
dữ trong đời sống của chúng ta. Sách Châm ngôn chép: “Kẻ ngu muội tỏ ra sự nóng giận mình; Nhưng người khôn ngoan
nguôi lấp nó và cầm giữ nó lại”. Chỉ có kẻ dại mới để
cho cơn giận tước lấy thứ tốt nhứt của mình. Kẻ ngu muội bộc lộ ra sự giận dữ,
và thường thì không nói hay làm một việc gì đó mà sau này họ hối tiếc mà không
bao giờ có thể hồi lại được.
Mặt khác, một người khôn ngoan, sẽ đến với
gốc gác của tổn thương, kiểm tra nó, rồi xử lý nó. Thay vì tỏ ra với người khác,
người khôn ngoan biến vào trong, tìm kiếm gốc gác của sự tổn thương qua nội tâm
rồi cầu nguyện. Họ tự chữa lành, mà không làm tổn thương người khác trong tiến trình
này. Người khôn ngoan biến nổi đau của mình [nam
hay nữ] thành sự bình an.
Một minh họa khác về ý tưởng này liên
quan đến hai nhân vật chính trong sách Êxơtê. Vị quan chức Batư, Haman, đã nổi giận
và tổn thương khi Mạcđôchê người Do Thái không chấp nhận sấp mình xuống trước mặt
ông ta. Trong cơn giận ấy, Haman đã mưu giết tất cả những người Do Thái và dựng
mộc hình để treo Mạcđôchê lên đó. Cuối cùng, kế hoạch tàn sát người Do Thái của
Haman, hoàng hậu Êxơtê thuộc về dân tộc ấy, đã có tác động chống lại ông ta.
Thay vì thế, Haman cùng tất cả các con trai của ông bị treo trên chính mộc hình
mà ông ta dựng dành cho Mạcđôchê.
Ngược lại, Mạcđôchê và đồng bào Do Thái
của ông cũng bị tổn thương và đau khổ sự việc bất công mà Haman toan tính với
nhà vua hòng tiêu diệt dân Do Thái mặc dù họ chẳng phạm vào tội ác nào. Tuy
nhiên, thay vì trả đủa, dưới sự hướng dẫn của Êxơtê và Mạcđôchê, người Do Thái đã
hướng nội. Họ tham gia vào việc tìm kiếm linh hồn, ăn năn, cầu nguyện, kiêng ăn,
và tự cải thiện. Sau cùng, họ đã được cứu và Mạcđôchê trở thành phó thủ tướng của
xứ Batư.
Chúng ta có thể được ích từ bài học hướng
nội nầy thay vì trả đủa khi tức giận. Đừng trở thành gã tự làm tổn thương mình bằng
cách cố gắng để trả đủa. Thay vì thế, hãy là một người biết chuyển tổn thương
thành chữa lành, đem lại nhiều sự bình an và hiểu biết sâu sắc hơn về chính linh
hồn của chúng ta.
Lời lẽ thốt ra trong cơn giận kéo dài
đúng một phút thôi, nhưng mọi hiệu ứng của chúng có thể cảm nhận được cho cả một
đời. Một vài phút kiềm chế có thể ngăn cản cả một đời tiếc nuối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét