Bỏ Sự Giận Đi
“Sự khôn ngoan của người khiến cho người chậm nóng giận; Và người
lấy làm danh dự mà bỏ qua tội phạm” — Châm
ngôn 19:11
Một câu chuyện dân gian xưa của người
Do Thái kể một câu chuyện nói về một người kia bày tỏ ra sự kính trọng rất lớn của
mình và làm theo những gì cha ông yêu cầu. Khi cha ông đang lúc lâm chung, ông nói
với con mình: "Giống như con hiếu
kính với ta suốt cuộc đời ta, hãy tiếp tục như vậy sau cái chết của ta bằng
cách vâng theo các huấn thị nầy: Khi con nổi giận, hãy kiềm chế lại đừng hành động
chi cho đến ngày hôm sau".
Sau khi cha ông qua đời, người nầy rời
đi trong một chuyến kinh doanh kéo dài nhiều năm. Không cần biết đến ông ta, vợ
ông ta đã có thai khi ông ra đi. Khi người nầy trở về từ chuyến đi ấy, ông nghe
thấy một thanh niên đang trò chuyện trong nhà mình và cười cợt với vợ ông. Ngay
lập tức ông cho rằng vợ mình đã phản bội trong khi ông vắng mặt rồi cảm thấy ngọn
lửa giận dữ của mình. Ông rút gươm ra để giết người kia trong nhà của mình
nhưng rồi nhớ lại lời hứa ông đã thề với cha mình - không hành động ngay lập tức
khi giận dữ - rồi cất thanh gươm đi.
Vài phút sau, người ấy nghe vợ mình nói
với người lạ trong nhà: "Nếu cha của ngươi
biết ngươi mới chào đời, ông ấy sẽ thấy ta là một người vợ tốt". Người nầy đột nhiên
nhận ra rằng người mà ông định giết từ cơn giận kia thật sự là con trai của
ông. Ông chào đón vợ và con trai rồi và chúc tụng Đức Chúa Trời, là Đấng đã
giúp ông kềm chế cơn giận của mình, cứu ông ra khỏi việc đưa ra sai lầm lớn nhất
của cuộc đời mình.
Câu chuyện này đã được truyền lại cho nhiều
thế hệ nhằm minh họa cho nguy cơ hành động trong sự tức giận. Kinh Talmud dạy: "Khi một người nhượng bộ cơn giận, nếu người là khôn
ngoan, sự khôn ngoan của người đang rời bỏ người. Nếu người là một nhà tiên
tri, quyền phép của việc nói tiên tri đang rời bỏ người; nếu sự cao trọng được
ban bố cho người từ Thiên Đàng, cơn giận sẽ làm cho người bị thoái hoá đi". Cơn giận gây tổn thương
nhiều cho một người, là người đang có cơn giận ấy.
Trong sách Châm ngôn, chúng ta đọc: “Sự khôn ngoan của người khiến cho người chậm
nóng giận; Và người lấy làm danh dự mà bỏ qua tội phạm”. Sát nghĩa, được dịch
từ nguyên ngữ Hybálai, câu nầy bắt đầu đọc như sau: "sự
khôn ngoan của một người khiến cho người ấy không mau giận…". Dù bằng cách nào, thì
câu này được hiểu như là một giáo huấn về sự tức giận. Nếu chúng ta là người
khôn ngoan, chúng ta sẽ tránh nó bằng mọi giá.
Một trong những nguyên nhân lớn nhất của
sự tức giận là khi một người cảm thấy mình bị khinh thường. Phần thứ hai của
câu Kinh Thánh nầy dạy cho chúng ta biết rằng lấy làm giận không làm tăng vinh
dự của chúng ta; mà đúng hơn, khi chúng ta có thể để cho việc xem thường kia
qua đi, chúng ta sẽ được tôn trọng. Người nào hành động vội vàng trong cơn giận
chẳng làm gì khác hơn là đưa sự tôn trọng cho người khác. Tuy nhiên, khi chúng
ta có thể giữ cho cái đầu cứ nguội lạnh và hành động một cách thông minh và trong
một tư thế nghiêm chỉnh, chúng ta sẽ có được hết sự tôn trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét