Vượt Lên Trên Sự Sợ Hãi
“Vì việc tôi sợ hãi đã thấu đến tôi; Điều tôi
kinh khủng lại xảy ra cho tôi” — Gióp 3:25
Một câu chuyện vui kể về một đôi vợ chồng
kia đã kết hôn trong nhiều năm trời. Suốt thời gian ấy, người vợ hay nghi có một
tên cướp đã đột nhập vào nhà của họ lúc nửa đêm. Ở các thời điểm đó nàng ta đánh
thức chồng mình và buộc anh ta phải kiểm tra bất cứ tiếng ồn nào mà cô đã nghe
thấy. Lần kia, trước sự ngạc nhiên của anh ta, người chồng tìm gặp một tên trộm
đang đứng trong phòng khách của họ. Khi kẻ trộm bỏ chạy, người chồng gọi với
theo: "Đợi đã! Bạn không nên bỏ đi như thế! Vợ
tôi đã chờ đợi bạn những 30 năm rồi đấy! "
Trong khi câu chuyện vui làm cho chúng
ta phải bật cười, sự thật ở đằng sau nó là không có gì vui vẻ hết. Như chúng ta
đã đọc trong sách Gióp: “Vì việc tôi sợ hãi đã thấu đến tôi; Điều tôi
kinh khủng lại xảy ra cho tôi”. Bậc thánh hiền Do
Thái dạy rằng khi một người lo sợ điều gì đó, người ấy đã phục theo chính sự ấy.
Ý nghĩ ấy rất đáng sợ - chúng ta mẫn cảm với những gì chúng ta sợ! Tuy nhiên,
khi chúng ta chọn đức tin thay vì sợ hãi, chúng ta giữ được sức mạnh của chúng
ta.
Một câu nói nổi tiếng của người Do Thái
đã đổi thành bài ca rất hay bao gồm lời lẽ như sau: "Toàn
thế gian là một cây cầu hẹp nhưng chủ yếu là không phải lo sợ gì cả". Thật vậy, cuộc sống
chứa rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng. Chính hành động sống trên một cơ sở từng ngày
một dẫn đến rủi ro lớn. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời không đặt chúng ta ở đây để sống
trong sợ hãi, mà để vượt lên trên sự sợ hãi rồi sống trong đức tin. Kẻ Ác, còn
được gọi là Satan, muốn chúng ta phải lo sợ vì sợ hãi khiến cho chúng ta ra yếu
đuối và dễ bị tổn thương. Nhưng, "Đáng
chúc phước thay là kẻ nhờ cậy Đức Giê-hô-va, và lấy Đức Giê-hô-va làm sự trông
cậy mình. Nó cũng như cây trồng nơi bờ suối, đâm rễ theo dòng nước chảy; ngộ
khi trời nắng, chẳng hề sợ hãi, mà lá cứ xanh tươi. Gặp năm hạn hán cũng chẳng
lo gì, mà cứ ra trái không dứt" (Giêrêmi
17:7–8).
Tôi có đọc biết về một hiện tượng thú vị
làm minh họa cho ý tưởng này. Một loài chim kia sống trên cây cao, và có một loại
rắn đặc biệt hay ăn loài chim nầy. Làm thế nào con rắn ở dưới thấp bắt được mấy
con chim nầy? Nó tạo ra một âm thanh, và khi con chim ngó xuống, nó giương nanh
ra với tư thế giận dữ lắm. Con chim kia sợ đến nỗi thay vì bay đi, người nó cứng
đờ đi rồi ngã xuống giống như một hòn đá rơi thẳng vào miệng con rắn.
Đây là sự nguy hiểm của nỗi sợ hãi. Tôi
muốn khuyên hết thảy chúng ta phải vượt lên trên sự sợ hãi và thay vì thế hãy
chọn đức tin. Đức tin là đôi cánh có thể đưa chúng ta ra khỏi bất kỳ tình huống
nguy hiểm nào. Chúng ta đừng lãng phí ngày giờ của chúng ta trong nổi lo trống vắng,
nhưng thay vì thế hãy tin cậy Đức Chúa Trời để có được sự an ninh và thịnh vượng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét