Mỗi Một Người Rất Là Độc
Đáo
“Ngươi có vào các kho tuyết chăng? Có thấy nơi
chứa mưa đá” — Gióp 38:22
Một rabi Do Thái từng kể lại câu chuyện sau
đây để minh họa cách Đức Chúa Trời đánh giá mỗi một chúng ta trong bảy tỉ người
đang sống hôm nay:
Lần kia, người cha đến thăm con trai của
mình đi học xa. Người cha đến tại phòng ký túc xá của con mình, nhưng con ông
không có ở đó. Người cha đã kiểm tra phòng học của trường, nhưng giữa vòng tất
cả những thanh niên đang nghiên cứu Kinh Thánh, con ông chẳng ai thấy đâu hết.
Sau khi kiểm tra cả trường mà vẫn không thấy con của mình, người cha bèn đến tại
văn phòng hiệu trưởng rồi nói với vị hiệu trưởng rằng chẳng thấy con ông đâu cả.
Vị hiệu trưởng nói với ông: "Đừng lo – ông có
tám người con khác giống như nó ở nhà!"
Tất nhiên, như câu chuyện đang kể, sẽ chẳng
là vấn đề gì nếu người cha có hơn 20 người con nữa ở nhà. Ông vẫn muốn biết rõ
đứa con mất tích kia có bình an hay không mà thôi!?! Vô luận bậc làm cha làm mẹ
có bao nhiêu đứa con đi nữa, ông hoặc bà yêu thương mỗi đứa một cách độc đáo và
sâu sắc. Cũng một thể ấy với chúng ta và Đức Chúa Trời. Cho dù bạn có tới 20 tỉ
người đang sống hôm nay, Đức Chúa Trời vẫn quan tâm đến từng người một, mỗi một
người trong chúng ta và yêu thương chúng ta một cách độc đáo và sâu sắc.
Trong sách Gióp, Đức Chúa Trời khuyên
Gióp: “Ngươi có vào các kho tuyết chăng? Có thấy nơi chứa mưa đá” không? Bậc thánh hiền Do Thái dạy rằng không
có hai bông tuyết hay hai giọt mưa được tạo ra giống nhau. Trong hàng nghìn tỉ
bông tuyết rơi xuống mỗi năm, mỗi một cái rất độc đáo và Đức Chúa Trời đã dựng
nên từng cái một trong số đó. Nếu đây là sự thật về những bông tuyết, chúng tan
chảy trong chốc lát, huống chi là đối với từng con người một, là mão triều
thiên trong sự sáng tạo của Đức Chúa Trời, được Ngài yêu thương. Bậc thánh hiền
cũng dạy: "Giống như khuôn mặt của mỗi người
là độc đáo và khác nhau, thì nhân cách của họ cũng một thể ấy". Mỗi người là một thế
giới riêng cho bản thân mình [nam hay nữ],
không giống với bất kỳ ai khác, được Đức Chúa Trời dựng nên với tình yêu thương.
Rabi Nachman xứ Breslov, giáo sư lỗi lạc
người Ukraina vào thế kỷ thứ 18, đã từng nói:
"Ngày con ra đời là ngày Đức Chúa Trời quyết định rằng thế giới không thể
tồn tại mà không có con". Nếu chúng ta nghĩ rằng chúng ta chỉ là một
con người thêm vào số người đang sống trên đất, không có giá trị gì riêng biệt,
khi ấy chúng ta sẽ tự nhiên thiếu động lực và sự cảm thúc để đưa ra cái chạm
tích cực trên thế gian.
Tuy nhiên, khi chúng ta nhận ra rằng
chúng ta là một chi thể độc đáo, không thể tách rời trong sự sáng tạo của Đức
Chúa Trời, được đưa đến sống vào thời điểm này trong lịch sử, khi ấy chúng ta tự
nhiên lao vào một cuộc sống có mục đích. Chúng ta biết rằng chúng ta là vấn đề.
Chúng ta biết rõ rằng Đức Chúa Trời đang quan phòng. Và chúng ta biết rõ mình được
đặt ở đây vì một mục đích; làm phu phỉ mục đích ấy chính là đặc ân và trách nhiệm
của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét