Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

TẬP TRUNG VÀO VAI TRÒ ĐƯỢC BAN CHO


Tập Trung Vào Vai Trò Được Ban Cho
“Gióp bèn chổi dậy, xé áo mình, và cạo đầu, đoạn xấp mình xuống đất mà thờ lạy, và nói rằng: Tôi trần truồng lọt khỏi lòng mẹ, và tôi cũng sẽ trần truồng mà về; Đức Giê-hô-va đã ban cho, Đức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Đức Giê-hô-va! Trong mọi sự ấy, Gióp không phạm tội, và chẳng nói phạm thượng cùng Đức Chúa Trời” — Gióp 1:20–22

Rabbi Yehuda và Chana Henkin đã dành trọn cuộc đời mình vào việc phục vụ Đức Chúa Trời. Trong thập niên 1970, họ rời Hoa Kỳ là nơi họ chào đời rồi chuyển đến Israel để lo liệu cho gia đình họ ở quê hương xứ sở của người Do Thái. Ngoài ra, gia đình Henkins đã trở thành một cái tên quen thuộc trong lĩnh vực giáo dục của người Do Thái, họ thiết lập một trung tâm học tập có uy tín ngay giữa lòng Jerusalem.

Gia đình Henkins rất nổi tiếng, được tôn trọng, được yêu quí trong cộng đồng Do Thái.

Vì vậy, đặc biệt rất là nghiêm trọng khi nghe biết như thế trong mọi người, chính con trai của họ đã bị bắn chết cùng với vợ trước mặt con cái của họ vào tháng trước. Việc giết chết Eitam và Na'ama Henkin vào ngày 1 tháng 10 năm 2015 được coi là khởi đầu bi thảm của làn sóng tấn công khủng bố hiện tại vẫn tiếp tục lướt qua Israel. Eitam và Na'ama đã bị bắn khi họ lái xe với bốn đứa con ở ghế sau của chiếc xe. Trưởng lão Henkins, Yehuda và Chana, bị để lại khóc than cho con cháu họ và cũng để nuôi nấng bốn đứa cháu tổn thương bị bỏ lại phía sau.

Với tất cả bạo lực và bi kịch vô nghĩa này, chúng ta có thể tưởng tượng rằng gia đình Henkins đầy dẫy với nghi ngờ và thất bại về mặt thuộc linh. Nhưng hãy lắng nghe lời lẽ của Chana Henkin khi cô nói với các học sinh của mình chỉ một tuần sau vụ giết chóc đó. Cô cho biết: "Cả thế giới đang đến với tôi trong lúc nầy và nói: 'Hãy mạnh mẽ lên! Hãy mạnh mẽ lên!" Tôi muốn nói với họ, tôi không biết điều chi sẽ xảy đến trong tương lai, nhưng tôi không cảm thấy bất kỳ thất vọng nào về đức tin".

Cô tiếp tục: "Tôi không bao giờ tin rằng Đấng Thánh, Đáng chúc phước thay là Ngài, không ban thưởng cho chúng ta. Tôi không bao giờ nghĩ rằng đó là những gì Ngài đang làm, vì vậy tôi chẳng lấy làm thất vọng đối với Ngài. Đức Chúa Trời đặt chúng ta ở đây để chu toàn một vai trò trong thế gian. Tất cả chúng ta đều có một vai trò. Có khi vai trò đó là dễ chịu, có khi vai trò đó là không dễ chịu. Nhưng chúng ta phải đứng dậy để chu toàn vai trò đó, đó là lý do tại sao chúng tôi đang ở đây trong thế gian này".

Đúng là lời lẽ đáng kinh ngạc của sức mạnh và đức tin! Chana Henkin dạy chúng ta rằng Đức Chúa Trời ban ra các vai trò, không ban thưởng trong thế giới này. Chúng ta phải chấp nhận mạng lịnh của Đức Chúa Trời với lòng tôn kính, không phán xét.

Đức tin không thể dò lường được này tương xứng với đức tin của Gióp. Ngay sau khi được thông báo rằng tất cả của cải của ông đã bị mất hết và các con của ông đã thiệt mạng, Gióp trả lời với đức tin rất lớn: “Đức Giê-hô-va đã ban cho, Đức Giê-hô-va lại cất đi; đáng ngợi khen danh Đức Giê-hô-va!”

Giống như gia đình Henkins dạy chúng ta - và như Gióp chứng minh trong Kinh Thánh - có được đức tin thể ấy nơi Đức Chúa Trời ngay hôm nay là điều rất khả thi. Ca ngợi Ngài ngay cả trong những thời điểm khó khăn nhất của chúng ta cũng là điều khả thi. Nguyện chúng ta tiếp thu từ những gã khổng lồ thuộc linh nầy để sống thật yên bình và có mục đích hơn khi chúng ta tập trung vào vai trò của chúng ta và để phần thưởng tương lai của mình lại cho Đức Chúa Trời.





Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

PHẤN ĐẤU ĐỂ ĐƯỢC CAO TRỌNG VỀ MẶT THUỘC LINH


Phấn Đấu Để Được Cao Trọng Về Mặt Thuộc Linh
“Sự hiện thấy của Áp-đia. Chúa Giê-hô-va phán về Ê-đôm như vầy: chúng ta có nghe lời rao từ Đức Giê-hô-va, và một sứ giả được sai đi giữa các nước rằng: Các ngươi hãy dấy lên! Chúng ta hãy dấy lên nghịch cùng dân nầy đặng đánh trận với nó! — Ápđia 1:1

Không một ai muốn mình là tầm thường. Mỗi đứa trẻ đều muốn mình là người thông minh nhất, được ngưỡng mộ nhất, và dễ nhìn nhất. Khi chúng ta già đi, chúng ta muốn sống trong ngôi nhà đẹp nhất và lái xe loại sang nhất. Không một ai hài lòng với việc sống trung bình về mặt vật chất trong nếp sống của họ. Vậy tại sao khi đến với tình trạng thuộc linh của chúng ta, chúng ta phải làm sao?

Khi đến với tình trạng thuộc linh, hầu hết mọi người đang thiếu tham vọng rất nhiều. Chúng ta thấy hài lòng ở chỗ mình là một người "tốt (đủ)". Chúng ta không trộm cắp hoặc giết người, và nói chung chúng ta là hạng công dân rất tốt. Thậm chí chúng ta có thể cầu nguyện và nghiên cứu Lời của Đức Chúa Trời, và đi nhà thờ hay đến nhà hội một cách thường xuyên. Nhưng “đủ” là thế nào chứ? Nếu chúng ta bị thúc đẩy để trở nên người tốt nhất mà chúng ta có thể đạt được ở mọi lãnh vực khác của cuộc sống, tại sao lại dửng dưng về mặt thuộc linh?

Tại sao chúng ta phải chịu mình là tầm thường khi, nếu chúng ta tự thúc đẩy mình, chúng ta có thể trở thành một gã khổng lồ thuộc linh không?

Đây là bài học mà chúng ta tiếp thu từ Ápđia, là sách chúng ta đang đọc trong tuần này. Sách này là sách ngắn nhất trong Cựu Ước. Trong 21 câu, Ápđia nói tiên tri về sự hủy diệt của Êđôm, một quốc gia thường xuyên quấy rối Israel. Thật là thú vị, chính Ápđia ra đời là một người xứ Ê-đôm. Ông đã sống cuộc sống mình trong xứ Ê-đôm, là một người tương đối công bình, nhưng điều đó là chưa đủ cho Áp-đia. Ông muốn nhiều hơn nữa. Ông muốn dấy lên đến các cấp độ thuộc linh cao nhất có thể.

Tên Ápđia có nghĩa là "tôi tớ của Đức Giêhôva", và đấy chính xác là điều mà Ápđia đã trở thành. Ápđia đã làm việc vì các mục đích của Đức Chúa Trời, và ông phấn đấu để đạt được cấp độ thuộc linh của việc trở thành một vị tiên tri. Ông hiệp cùng con cái Israel và giữ gìn lời lẽ của Ngũ Kinh. Nhưng đấy chẳng phải là một con đường suông sẻ và dễ dàng đâu.

Theo truyền khẩu Do Thái, Ápđia đã làm cố vấn trong triều đình của nhà A-háp và Hoàng hậu Giêsabên gian ác, là người cai trị Israel lúc bấy giờ. Bất chấp môi trường đen tối xung quanh mình, Ápđia tiếp tục tìm kiếm và tấn tới về mặt thuộc linh. Thực vậy, trong khi nhà vua và hoàng hậu săn lùng các học giả tin kính của Đức Chúa Trời, Ápđia đã giấu 100 người và hỗ trợ họ với thức ăn và dầu để họ có thể tiếp tục việc học tập. Bậc thánh hiền Do Thái giải thích rằng vì việc làm cả thể nầy, Ápđia được ban cho ân tứ nói tiên tri. Người nào giữ mình là một người "đàng hoàng", cả đời sống của người sẽ trở thành một nhà tiên tri và lãnh đạo thuộc linh được bất tử hóa trong các trang Kinh Thánh của chúng ta!

Chúng ta đừng bao giờ chịu lấy tình trạng tầm thường thuộc linh. Tuần này, chúng ta hãy xem xét chỗ mà chúng ta đưa chính mình đến chỗ tốt hơn trong đời sống thuộc linh chúng ta. Chúng ta có thể cầu nguyện hay nghiên cứu nhiều hơn không? Có phải chúng ta đang làm việc chiếu theo mối quan hệ của chúng ta với Đức Chúa Trời? Có phải chúng ta sống tử tế hơn, đàng hoàng hơn, hoặc tích cực hơn trong các mục đích của Đức Chúa Trời?

Đừng bao giờ cho là “tốt đủ" khi chúng ta cũng có thể trở thành một trong những người cao trọng nhất của Đức Chúa Trời!


Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015

TÊN NGƯƠI SẼ LÀ ISRAEL


Tên Ngươi Sẽ Là Israel
Người lại nói: Tên ngươi sẽ chẳng làm Gia-cốp nữa, nhưng tên là Y-sơ-ra-ên, vì ngươi đã có vật lộn cùng Đức Chúa Trời và người ta; ngươi đều được thắng — Sáng thế ký 32:28

Trong phần Ngũ Kinh tuần này, chúng ta học biết rằng sau khi vật lộn với một người kín nhiệm và chiến thắng, Giacốp được đặt cho cái tên là Israel. "Tên ngươi sẽ chẳng làm Giacốp nữa, nhưng tên là Israel…". Tại sao Giacốp lại có được cái tên đặc biệt này? "…vì ngươi đã có vật lộn cùng Đức Chúa Trời và người ta; người đều được thắng". Tôi được nhắc nhớ về một câu chuyện đã khiến cho tôi có một sự đánh giá mới cho những gì Giacốp đã làm để kiếm được tên của mình và làm thế nào hết thảy chúng ta có thể làm y như thế.

Năm 1992, Derek Redmond được ơn giành huy chương vàng môn nước rút 400m tại Thế vận hội Barcelona. Khoảng 150 mét trong khi chạy, Derek cảm thấy đau đớn lắm. Ông ngã xuống đất trong đau đớn với một chấn thương ở gân. Từ chối không chịu thua, Derek đứng dậy và khập khiễng trong hơn 50m nữa. Một người kia tách ra khỏi hàng rào an ninh đến bên cạnh Derek.

Đó là cha của ông, người nói với anh ta: "Con không cần phải chạy cuộc đua nầy". Qua đau đớn và hai hàng nước mắt, Derek đáp: "Phải, chính thế". Cha của ông nói: "Vậy, chúng ta sẽ cùng nhau chạy cuộc đua nầy". Hai người cùng nhau hoàn thành hết cuộc đua theo sau các vận động viên khác đã băng qua mức đến. Hơn 65.000 người chỗi dậy trên chân của họ và dành cho Derek một sự hoan nghênh nhiệt liệt.

Kể từ cái ngày định mệnh đó tại Barcelona, ​​Derek đã trở thành nguồn cảm hứng cho hàng triệu người. Các cảnh quay của sự kiên trì tuyệt vời của ông đã được in ấn trong những biển quảng cáo cho Nike và Visa, và Derek đã trở thành một diễn giả rất năng động. Câu chuyện của ông truyền cảm hứng và khích lệ khi ông chứng minh rằng một người có thể kiên trì qua những đấu tranh và thành công. Hình ảnh Derek và cha ông đang băng qua mức đến góp phần như một sự nhắc nhớ rất tốt để trong chuyến hành trình của chúng ta qua cuộc sống, chúng ta cần sự giúp đỡ và hỗ trợ của nhiều người khác để được suông sẻ.

Khi Giacốp vật lộn với nhân vật đã tấn công ông, ông bị thương ở bắp vế. Nhưng Giacốp đã không bỏ cuộc hay chịu thua. Ông vẫn kiên trì và thành công. Cuộc đấu tranh của ông là một phép ẩn dụ cho cuộc sống khi mọi thứ trở nên khó khăn. Khi chúng ta nếm trải những thử thách và gặp nghịch cảnh, chúng ta thường bị "chấn thương". Chúng ta thất bại, chúng ta vấp ngã, và chúng ta bị thương tích. Tuy nhiên, như Derek đã cho thế giới thấy, chiến thắng không đến với kẻ không bao giờ thất bại; nó đến với người nào cứ bước tới, người nào biết phấn đấu và bền đỗ.

Đặc điểm bền đỗ nầy là những gì khoác cho Giacốp cái tên Israel. Bản thân danh xưng ấy chứa các từ Hêbơrơ mang hai ý nghĩa "đấu tranh""quí phái". Sở dĩ như vậy là vì chúng ta kiếm được sự quí phái bằng cách kiên trì qua các cuộc đấu tranh của mình. Khi chúng ta giữ được đức tin bất chấp những khó khăn của chúng ta, khi ấy chúng ta giữ vững lời cầu nguyện, khi hy vọng dường như đã mất, chúng ta kiếm được tước hiệu danh dự đó.

Di sản của Giacốp khích lệ chúng ta phải bền đỗ. Ngay cả khi chúng ta bị tổn thương và thậm chí cả khi chúng ta đang đi khập khiễng, chúng ta cần phải bước tới và tiếp tục bước đi trong đức tin với Cha chúng ta. Chúng ta sẽ cùng nhau đạt được các mục tiêu của mình.



Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015

ĐẶC ÂN HẦU VIỆC CHÚA


Đặc Ân Hầu Việc Chúa
“Hỡi kẻ trẻ kia, hãy vui mừng trong buổi thiếu niên, khá đem lòng hớn hở trong khi còn thơ ấu, hãy đi theo đường lối lòng mình muốn, và nhìn xem sự mắt mình ưa thích, nhưng phải biết rằng vì mọi việc ấy, Đức Chúa Trời sẽ đòi ngươi đến mà đoán xét” — Truyền đạo  11:9

Dù bạn là Cơ đốc nhân hay người Do Thái, nếu bạn đã tiếp nhận Đức Chúa Trời là Vua của bạn, bạn đã cam kết sống đời sống mình theo ý muốn của Đức Chúa Trời. Điều này có nghĩa là nắm lấy nền tảng đạo đức cao ngay cả khi nền tảng ấy dễ dàng hạ thấp các tiêu chuẩn của bạn. Nói như thế có nghĩa là làm điều đúng đắn ngay cả khi không thích hợp. Nghĩa là phải tử tế và rời rộng, ngay cả khi bạn đã thấm mệt và đã sử dụng nhiều vào chi tiêu.

Hôm nay, tôi muốn khích lệ chúng ta về các khoảnh khắc khi hầu việc Đức Chúa Trời cảm thấy giống như gánh nặng hơn là đặc ân, mặc dù trong thâm tâm chúng ta nhận lãnh điều ngược lại.

Trong sách Truyền đạo, chúng ta đọc: “Hỡi kẻ trẻ kia, hãy vui mừng trong buổi thiếu niên, khá đem lòng hớn hở trong khi còn thơ ấu, hãy đi theo đường lối lòng mình muốn, và nhìn xem sự mắt mình ưa thích, …”. Vua Solomon đang nói với lớp người trẻ trong hết thảy chúng ta - những thanh niên thanh nữ nào muốn vui chơi và làm bất cứ điều chi mình [nam hay nữ] muốn.

Đó là những thiếu niên chưa trưởng thành người bề trong và họ muốn sự thỏa mãn tức khắc mà không cần suy nghĩ đến hậu quả. Đối với phần ấy trong chúng ta, Vua Solomon nói: “hãy đi theo đường lối lòng mình muốn, và nhìn xem sự mắt mình ưa thích. Không ai buộc ngươi phải chấp nhận cái ách của Nước Đức Chúa Trời đâu”.

Tuy nhiên, câu Kinh thánh không kết thúc ở đó. Nó tiếp tục: “nhưng phải biết rằng vì mọi việc ấy, Đức Chúa Trời sẽ đòi ngươi đến mà đoán xét”". Không một ai buộc chúng ta phải sống một đời sống luân lý và đạo đức, nhưng như câu Kinh thánh cảnh cáo, sẽ có nhiều hậu quả cho cách ứng xử của chúng ta. Mặc dù chúng chưa xảy ra ngay lập tức, và trong khi có nhiều lúc kẻ ác được thịnh vượng, sẽ có ngày phán xét cho hết thảy chúng ta. Vào thời điểm đó, người công bình sẽ được ban thưởng trong khi kẻ gian ác sẽ phải gánh chịu nhiều hậu quả khắc nghiệt.

Bậc thánh hiền Do Thái chia sẻ thí dụ sau đây khi tham khảo đến câu Kinh thánh này. Một con chim bị nhốt trong cái lồng kia. Con chim khác bay đến rồi nói: "Bạn sống sướng quá khi có đủ thứ thức ăn cung cấp cho bạn mà chẳng phải tìm kiếm chi cả!" Con chim bị nhốt đáp: "Tội nghiệp ghê! Bạn nhìn thấy thức ăn của tôi, nhưng bạn không thể nhìn thấy các chấn song trên cái lồng nầy".

Giữa vòng những bài học trong thí dụ nầy, ấy là nếu chúng ta nghĩ sống một đời sống không bị ràng buộc bởi đạo đức hay ý muốn của Chúa là tốt hơn, chúng ta sẽ không nhìn thấy đầy đủ bức tranh. Nếu chúng ta nhìn sơ lược vào cuộc sống, chúng ta sẽ thấy chẳng có người không tin Chúa nào có một thời huy hoàng đâu. Tuy nhiên, chúng ta không nhìn thấy cái lồng. Chúng ta không nhìn thấy mặt bất hạnh và không lành mạnh của việc sống một đời sống mà không có tiết độ. Chúng ta cũng không nhìn thấy sự phán xét sau cùng. Hôm nay, hãy nhìn xem bức tranh lớn đi và nhận biết rằng dù hầu việc Đức Chúa Trời có thể lắm khó khăn, phần thưởng là không thể tưởng tượng được và những phước hạnh không sao dò lường được.
.


Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

TRỤ MÂY


Trụ Mây
“Ngài ở trong trụ mây phán với họ: Họ giữ các chứng cớ Ngài, và luật lệ mà Ngài ban cho”  — Thi thiên 99:7

Một trong các chiến dịch quân sự của Israel cách đây vài năm chống lại tổ chức khủng bố Hamas đã được gán cho cái tên rất là đặc biệt. Nhưng có lẽ nó đã bị thất lạc trong khi phiên dịch cho hầu hết mọi người. Theo nguyên ngữ Hêbơrơ, amud ha'anan sát nghĩa là "trụ mây". Tuy nhiên, trong chiến dịch quân sự này, phương tiện truyền thông chính thống đề cập đến nó là "Trụ Quốc Phòng".

Sao phải thay đổi chứ?

Để hiểu rõ trụ mây lại được đổi là Trụ Quốc Phòng, chúng ta cần phải trở lại với các thời kỳ trong Kinh Thánh, khi con cái Israel đã rời khỏi Aicập. Khi họ đứng bên Biển Đỏ ở trước mặt và quân Ai Cập ở sau lưng, họ không thể xây qua nơi nào khác được nữa. Ngay trước khi Biển Đỏ được chia ra thật lạ lùng, chúng ta khám phá ra phép lạ này: ". . . trụ mây đứng về giữa khoảng trại người Ê-díp-tô và trại dân Y-sơ-ra-ên. . . " (Xuất Êdíptô ký 14:19-20).

Trụ mây đã hướng dẫn dân Israel lúc ban ngày giờ đi bọc hậu để bảo vệ họ khỏi kẻ thù ở đằng sau. Truyền khẩu Do Thái dạy rằng suốt cả đêm, quân Aicập bắn tên và đá vào con cái Israel, nhưng Đức Chúa Trời "bắt" lấy tất cả các thứ ấy trong trụ mây của Ngài.

Giờ đây, chúng ta có thể hiểu rõ lý do tại sao Israel chọn thuật ngữ này để tiêu biểu cho chiến dịch ngăn các hỏa tiển của Hamas không đến được với người Do thái vô tội. Và chúng ta cũng hiểu rõ lý do tại sao các phương tiện truyền thông sẽ tìm thấy ở Trụ Quốc Phòng một mô tả chính xác về các dự tính của người Israel. Trụ mây là một biểu tượng quốc phòng của Israel – từ khi ấy và bây giờ.

Trong Thi thiên 99, chúng ta lại đến với trụ mây một lần nữa, nhưng trong một bối cảnh khác: "Ngài ở trong trụ mây phán với họ…". Môise, Arôn, và Samuên kêu cầu với Chúa, và Ngài trả lời cho họ qua trụ mây ngự ngay trên Đền Tạm, là Nhà Tạm của Đức Chúa Trời. Dường như trụ mây là một ống dẫn qua đó hạng người thánh khiết nầy mới có thể tiếp cận sự hướng dẫn thiêng liêng rồi làm theo sau đó.

Vì vậy, trụ mây là gì chứ? Một lá chắn vũ trụ hoặc đường dây điện thoại của thiên đàng?

Câu trả lời là cả hai. Trụ mây tiêu biểu cho sự hiện diện của Đức Chúa Trời trên đất. Đôi khi nó đến với hình thức bảo hộ, và các lần khác trong vai trò hướng dẫn. Tôi hy vọng rằng vì cớ Israel, nó vẫn là cả hai cho ngày hôm nay. Với sự giúp đỡ của Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ luôn luôn thành công trong việc bảo vệ người dân không bị tổn hại. Tuy nhiên, tôi cũng nguyện rằng xứ sở của chúng ta sẽ tiếp tục nhìn thấy bàn tay của Đức Chúa Trời trong sự bảo hộ cho chúng ta, và kết quả là, có đức tin lớn hơn và tin cậy nơi sự dẫn dắt của Ngài.



Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015

MỌI SỰ NHƯ ĐÁNG PHẢI CÓ


Mọi Sự Như Đáng Phải Có
“Khi mây đầy nước, nó bèn mưa xuống đất; khi một cây ngã về hướng nam hay về hướng bắc, hễ ngã chỗ nào nó phải ở chỗ đó” — Truyền đạo  11:3

Bất cứ khi nào tai vạ đánh vào nhà nước Israel, có nỗi buồn mênh mông và một cảm giác mất mát kỳ lạ. Tuy nhiên, cũng có đôi chút cảm hứng và không tránh khỏi cái nhìn thoáng qua chủ nghĩa anh hùng nổi bật lên. Một cái nhìn như thế đến từ Odell, vợ của Aaron Benita. Gia đình Benita là một trong những nạn nhân đầu tiên trong làn sóng khủng bố mới nhất. Khi họ quay trở về từ giờ cầu nguyện tại Bức tường phía Tây, một tên khủng bố đã tấn công họ bằng dao và bắn đứa con hai tuổi của họ nơi chân. Aaron qua đời vì vết thương của mình trong khi Odell bỏ chạy cầu cứu với con dao vẫn còn dính trong lưng. Cả hai, nàng và đứa con hãy còn sống.

Bạn đồng sự của tôi đã đến thăm Odell yên ủi và hỗ trợ. Ông hỏi Odell, không biết cô có nổi giận với Đức Chúa Trời hay không, hoặc cô đã phấn đấu với việc tại sao Đức Chúa Trời lại để cho điều nầy xảy ra!?! Khi nghe câu hỏi của ông, Odell nhanh chóng giấu mặt mình giống như thể cô rất sợ nghe câu hỏi ấy. Cô cho biết cô có đức tin, rằng mọi sự đều có ý nghĩa cả.

Mặc dù cô rất buồn, Odell chấp nhận mạng lịnh của Đức Chúa Trời. Cô tiếp tục giải thích phép lạ của Đức Chúa Trời trong việc cứu lấy mạng sống của cô. Khi mấy người lính đến cứu cô, sau đó họ giải thích, thực ra là con dao đã dính vào lưng quá lâu làm ngưng chảy máu cho đến chết. Nếu kẻ tấn công rút con dao ra, cô cũng sẽ chết từ cuộc tấn công đó.

Trong sách Truyền đạo, chúng ta đọc: “khi một cây ngã về hướng nam hay về hướng bắc, hễ ngã chỗ nào nó phải ở chỗ đó”. Ba’al Shem Tov, một vị rabi nổi tiếng trong thế kỷ 18 ở Ukraine nối câu Kinh thánh nầy với một câu khác từ I Sử ký 28:9: ". . . nhận biết Đức Chúa Trời của cha, hết lòng vui ý mà phục sự Ngài”. Câu Kinh thánh nầy có ăn nhập gì với câu Kinh thánh kia chứ?

Vị rabi lỗi lạc giải thích việc nhìn biết Đức Chúa Trời có nghĩa là nhìn biết mọi sự đều đến từ Đức Chúa Trời. Nghĩa là có nhận thức đầy đủ suốt cuộc đời chúng ta rằng Đức Chúa Trời đang vận hành mọi sự và là nguyên nhân ở đằng sau từng sự việc xảy đến trong đời sống chúng ta. Cùng với những dòng này, vị rabi Do Thái giải thích câu Kinh thánh từ sách Truyền đạo như sau: “khi một cây ngã về hướng nam hay về hướng bắc, hễ ngã chỗ nào nó phải ở chỗ đó”. Nói cách khác, mọi sự trong cuộc sống, từ các cuộc chiến tranh lớn tới làn gió hiu hiu đều phải do Đức Chúa Trời ấn định, Ngài là Chúa Tể của vũ trụ.

Khi tôi nghĩ đến sức lực của bậc anh hùng như Odell Benita, tôi nhớ lại rằng nếu một người có được đức tin không chao đảo nơi Đức Chúa Trời sau khi kinh nghiệm một tai họa kinh khiếp dường ấy, huống chi chúng ta phải có cùng thái độ biết ơn khi những việc nhỏ trong đời không xảy có theo đường lối của chúng ta? Nguyện hết thảy chúng ta chấp nhận mọi hoàn cảnh với tình yêu thương và ân điển giống như một cống hiến cho những người đã gánh chịu mọi giông bão tồi tệ nhất hơn cả hoàn cảnh của chúng ta và có đức tin và sự tin kính nổi bật lên.


Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015

HÃY TRƯỞNG DƯỠNG LINH HỒN

Hãy Trưởng Dưỡng Linh Hồn
“Mọi sự lao khổ của loài người là vì miệng mình, song không hề được thỏa nguyện” — Truyền đạo  6:7

Trong sách Truyền đạo, chúng ta đọc:  “Mọi sự lao khổ của loài người là vì miệng mình, song không hề được thỏa nguyện”. Ở bề mặt, câu nầy dạy cho chúng ta biết rằng vô luận chúng ta đạt được bao nhiêu trong lãnh vực vật chất, thì cũng sẽ chẳng bao giờ là đủ đâu. Thật vậy, bậc thánh hiền Do Thái dạy rằng: "không ai rời khỏi thế gian này thậm chí với một nửa ham muốn được thỏa của mình".

Khẫu vị của con người giống như một cái hố sâu không đáy. Trong khi bài học này là thật và có tính cách dạy dỗ, bậc thánh hiền dạy rằng có một cách khác để đọc câu này – là cách để chúng ta lại với phần hướng dẫn làm thế nào để đạt được sự thỏa mãn thực sự trong cuộc sống.

Bậc thánh hiền dạy rằng trong khi vế đầu của câu này đề cập đến lãnh vực vật chất, vế sau đề cập đến chính tình trạng thuộc linh của chúng ta. Trong khi mọi người nỗ lực để tìm gặp sự thỏa mãn qua việc trưởng dưỡng cho cái tôi phần xác, họ không bao giờ thỏa lòng vì họ thờ ơ với linh hồn.

Một câu chuyện vui được thuật lại về một người kia bước vào một phòng mạch của vị bác sĩ với một quả dưa chuột ở nơi mũi của mình, một củ cà rốt trong lỗ tai nầy, và quả chuối trong lỗ tai kia. Bệnh nhân than phiền với bác sĩ rằng ông ta chỉ cảm nhận không đúng thôi. Vị bác sĩ đáp: "Tất nhiên là ông không cảm nhận được rồi. Ông không ăn uống đúng cách đấy thôi!"

Mục đích của câu chuyện vui ấy là nếu chúng ta không ăn uống đúng cách, chúng ta sẽ không gặt hái được những lợi ích của việc dinh dưỡng. Điều này là thật đúng về mặt thuộc thể, cũng đúng như về mặt thuộc linh. Không may, tôi nghĩ là có nhiều người đi lòng vòng hôm nay với thứ linh hồn và tâm linh gầy còm suy dinh dưỡng. Sở dĩ như vậy là vì lẽ ra cung ứng cho bản thân họ thứ thực phẩm thích ứng cho linh hồn, họ lại nỗ lực cho tâm linh của họ ăn với các thứ vật chất, là thứ mà linh hồn chẳng ham muốn cũng chẳng cần đến.

Bậc thánh hiền minh họa cho ý tưởng này với phần loại suy sau đây: Hãy tưởng tượng đi, một người dân thường cưới một cô công chúa làm vợ. Anh ta chi hết tiền bạc của mình vào việc tìm kiếm cho nàng các món quà hòng khiến cho nàng sẽ cảm thấy vui vẻ. Vấn đề, ấy là không có gì anh ta mua làm cho cô công chúa thấy thỏa lòng cả. Rốt lại, nàng là một cô công chúa, là người thường sử dụng những thứ tốt nhứt trong cuộc sống. Chỉ có những thứ có tầm cỡ cao hơn các món dân gian mới có thể làm cho cô công chúa thấy thỏa mãn mà thôi.

Cũng một thể ấy, linh hồn chúng ta cũng giống như nàng công chúa đó. Linh hồn đến trực tiếp từ Vua thiên thượng của chúng ta và quen thuộc với những thứ tốt hơn so với của cải vật chất thấp hèn ở trên đất. Trừ phi chúng ta trưởng dưỡng linh hồn mình với những thức cao cấp hơn, chúng ta sẽ mãi mãi không thầy thỏa lòng đâu.

Những thứ tốt hơn làm thỏa mãn cho linh hồn không phải là đồ vật đâu. Đó là sự cầu nguyện và sự tương giao với Đức Chúa Trời. Đó là những hành động tử tế được làm ra với tình yêu thương. Linh hồn sẽ suy gẫm Lời của Đức Chúa Trời và dầm thấm các sứ điệp. Ngày nay, nguyện chúng ta biết nuông chìu linh hồn mình với sự dinh dưỡng mà nó khao khát và thực phẩm thuộc linh nó cần đến.



Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015

TỬ TẾ HƠN CẦN THIẾT


Tử Tế Hơn Cần Thiết
Hỡi Ep-ra-im, thể nào ta bỏ được ngươi? Hỡi Y-sơ-ra-ên, thể nào ta lìa được ngươi? Thể nào ta sẽ đãi ngươi được như At-ma, hay là làm cho ngươi như Sê-bô-im? Lòng ta rung động trong ta; lòng thương xót của ta cả đều nóng nảy” — Ôsê 11:8

Phần đọc Kinh thánh tuần nầy đến từ sách Ôsê. Quyển sách bắt đầu với một trong những mạng lịnh kỳ lạ mà Đức Chúa Trời từng ban cho vị tiên tri. Đức Chúa Trời phán  với Ô-sê: "Hãy đi, lấy một người vợ gian dâm, và con cái ngoại tình; vì đất nầy chỉ phạm sự tà dâm, lìa bỏ Đức Giê-hô-va . . . " (Ôsê 1:2). Đức Chúa Trời truyền cho Ôsê phải lấy một người nữ bất trung rồi khởi sự một gia đình với nàng. Tại sao Đức Chúa Trời lại ban ra một mạng lịnh đặc biệt quá như vậy chứ?

Bậc thánh hiền Do Thái giải thích rằng Đức Chúa Trời và Ô-sê đã có một sự trao đổi diễn ra trước những sự kiện đã được ghi lại trong sách. Nó tiếp tục một câu chuyện giống như vầy:

Đức Chúa Trời: "Các ngươi đã phạm tội".

Ô-sê: "Vì thế, hãy đổi chúng để lấy một 
 dân khác đi".

Nào. Đáp ứng của Ô-sê, có lẽ không phải là tử tế đâu. Thay vì gán cho dân Israel, ông đã sẵn sàng nới tay với họ rồi thay thế họ bằng một nhóm dân mới. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời đã có nhiều kế hoạch khác nhau. Đức Chúa Trời, là Đấng yêu thương con cái Israel và đã cam kết với họ như chồng cam kết với vợ, quan tâm Israel nhiều lắm đến nỗi không muốn buông ra.

Đức Chúa Trời muốn Ôsê hiểu rõ nhận định này và vì thế Ngài đã đặt Ôsê vào đúng vị trí đó. Ôsê được truyền cho phải kết hôn với một người phụ nữ không biết đến chung thủy và có con cái với cô ấy. Trong khi Ôsê cứ mãi yêu thương vợ mình, nàng ta mau mắn phản bội ông. Giờ đây, Ôsê biết rõ Đức Chúa Trời đã cảm nhận như thế nào, Khi Đức Giê-hô-va bắt đầu phán cùng Ô-sê, Đức Giê-hô-va bảo người rằng: “Hãy đi, lấy một người vợ gian dâm, và con cái ngoại tình; vì đất nầy chỉ phạm sự tà dâm, lìa bỏ Đức Giê-hô-va" (Ôsê 1:2).

Phần đọc Kinh thánh khởi sự ở chương 11, và với nền tảng này chúng ta có thể hiểu được lời lẽ của Đức Chúa Trời trong câu 8: Hỡi Ep-ra-im, thể nào ta bỏ được ngươi? Hỡi Y-sơ-ra-ên, thể nào ta lìa được ngươi? Thể nào ta sẽ đãi ngươi được như At-ma, hay là làm cho ngươi như Sê-bô-im? Lòng ta rung động trong ta; lòng thương xót của ta cả đều nóng nảy”. Đức Chúa Trời đã không phán xét Israel chỉ với sự công bình thôi đâu. Ngài xét đoán Israel với lòng nhân từ, sự thương xót và tình yêu thương nữa.

Bậc thánh hiền dạy rằng chúng ta, là những người được dựng nên theo ảnh tượng của Đức Chúa Trời, có bổn phận phải bắt chước Đức Chúa Trời. Họ dạy: "Giống như Đức Chúa Trời giàu lòng xót thương và nhân từ, cũng một thể ấy, các ngươi phải có lòng thương xót và sự nhân từ". Giống Đức Chúa Trời xét doán chúng ta với tình yêu thương và sự thương xót, cũng một thể ấy, chúng ta phải tỏ ra cùng một lượng ân điển, nhân từ, và sự thương xót cho mọi người mà chúng ta gặp gỡ.

Cần phải nói rằng chúng ta nên đối xử tha nhân với sự tử tế hơn cần thiết vì ai nấy đang chiến đấu cùng một loại chiến trận. Khi chúng ta gặp gỡ người khác, đôi khi trong một cách thức rất khó chịu, có phải chúng ta đánh giá họ với sự khắc nghiệt và công lý mù quáng chăng? Hoặc chúng ta có thể nhìn xem họ bằng ánh mắt nhân từ và hiểu biết không? Có phải chúng ta có thể nhìn qua mọi điều là sai trái với một người để nhìn thấy vẻ đẹp của linh hồn thiêng liêng của họ không?

Bậc thánh hiền dạy rằng Đức Chúa Trời đối xử với chúng ta y như chúng ta đối xử với người khác. Vì vậy, chúng ta hãy tử tế hơn cần thiết, rồi khi ấy Đức Chúa Trời sẽ yêu thương và thương xót y như thế với chúng ta.


Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

THỨC ĂN CHO LINH HỒN


Thức Ăn Cho Linh Hồn
“tới một chỗ kia, mặt trời đã khuất, thì qua đêm tại đó. Người lấy một hòn đá làm gối đầu, và nằm ngủ tại đó” — Sáng thế ký 28:11

Bạn dùng mấy bữa ăn cho một ngày vậy? Hầu hết các chuyên gia dinh dưỡng khuyên bạn nên dùng ba bữa ăn một ngày - bữa sáng, bữa trưa và bữa tối. Trong Do thái giáo, bậc thánh hiền Do Thái khuyên ba buổi cầu nguyện mỗi ngày - shacharit (cầu nguyện ban sáng), mincha (cầu nguyện ban chiều), và ma'ariv (cầu nguyện ban tối). Giống như thực phẩm là cần cho cơ thể, cầu nguyện rất cần cho linh hồn.

Bậc thánh hiền dạy rằng mỗi lần cầu nguyện như vầy đã được thực hành bởi một trong ba vị tộc trưởng - Ápraham, Ysác và Giacốp. Họ giải thích thêm, rằng mỗi lần cầu nguyện nói tới một thời điểm khác nhau trong ngày và trong đời sống của chúng ta, và mỗi lần đó phản ánh một đặc trưng của vị tộc trưởng nào khởi xướng nó.


Thí dụ, lần cầu nguyện ban sáng, được thiết lập bởi Ápraham, có thể bắt nguồn từ Sáng thế ký 19:27: "Áp-ra-ham dậy sớm, đi đến nơi mà người đã đứng chầu Đức Giê-hô-va". Cầu nguyện ban sáng tiêu biểu cho các thời điểm có ánh nắng và sáng láng trong đời sống của chúng ta. Chúng ta rất biết ơn vì những gì chúng ta có và hy vọng cho những gì tương lai sẽ đem đến. Chúng ta được sử dụng để xây sang Đức Chúa Trời trong sự cầu nguyện khi mọi thứ dường như ảm đạm, nhưng Ápraham dạy cho chúng ta biết phải cầu nguyện với Đức Chúa Trời khi cuộc sống đang hồi suông sẻ.

Lần cầu nguyện ban chiều có nguồn gốc của nó trong đời sống của Ysác: "lối chiều, người đi ra ngoài đồng đặng suy ngẫm; nhướng mắt lên, kìa ngó thấy lạc đà đâu đi đến" (Sáng thế ký 24:63). Buổi chiều là thời gian bận rộn khi chúng ta thường ở "ngoài đồng" - ở ngoài thế gian, lo làm đủ thứ công việc khác nhau của chúng ta. Tuy nhiên, Ysác, vị tộc trưởng tiêu biểu cho sức mạnh nội tâm, dạy cho chúng ta biết rằng chúng ta phải mạnh mẽ và ngắt kết nối với thế gian trong một vài phút để trao đổi với Chúa trong khi chúng ta đang ở "ngoài đồng". Chúng ta đừng quá bận rộn đến nỗi không thể cầu nguyện, chỉ nên quá bận rộn đến nỗi không thể không cầu nguyện. Một vài lời với Đức Chúa Trời đi một chặng đường dài khi chúng ta đang quá bận bịu với nhiều thứ.

Sau cùng, trong phần đọc kinh Torah tuần này, Giacốp giới thiệu với chúng ta lần cầu nguyện ban tối: "tới một chỗ kia, mặt trời đã khuất" (Sáng thế ký 28:11). Bậc thánh hiền dạy rằng ý nghĩa tiềm ẩn của câu này là Giacốp đã cầu nguyện tại "một chỗ kia", là nơi mà về sau ông khám phá ra là bối cảnh thiêng liêng của núi Môria, vì "mặt trời đã khuất". Trời đã vào đêm, thời điểm tối tăm và bất ổn. Giacốp, vị tộc trưởng đã trải qua những sự nhọc nhằn và bất ổn nhất trong cuộc sống của mình, nêu gương cho chúng ta cầu nguyện trong các thời khắc đen tối nhất trong cuộc sống.

Ba vị tộc trưởng nầy hiệp lại dạy cho chúng ta biết rằng từng thời điểm và từng cơ hội, đều có một sự cầu nguyện. Cho dù bạn có cầu nguyện ba lần một ngày hay không, ý tưởng là phải cầu nguyện với Đức Chúa Trời trong suốt cả ngày, trong mọi loại tình huống. Đức Chúa Trời luôn luôn lắng nghe và sẵn sàng đáp trả cho những lời cầu nguyện của chúng ta - ban sáng, ban trưa, và ban tối.


Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

TỪ LÒNG ĐẾN LÒNG


Từ Lòng Đến Lòng
Mặt dọi mặt trong nước thế nào, lòng người đối với người cũng thế ấy — Châm ngôn 27:19

Có lần kia, người ta hỏi vị hiền triết Do Thái làm thế nào ông trở thành nhà lãnh đạo vĩ đại nhất của thế hệ mình. Người hỏi trông mong câu trả lời sẽ bao gồm những đặc điểm và khả năng quan trọng nhất minh chứng ông là siêu việt hơn bất cứ ai khác. Tuy nhiên, người khôn ngoan đã đáp trả đáng kinh ngạc: "Tôi chưa hề gặp người nào không cứ cách nào đó tốt hơn tôi".

Trong kinh Talmud, thắc mắc được đưa ra là: "Ai là khôn ngoan?" Đáp: "Người học hỏi từ mọi người". Nhà hiền triết, là nhân vật đã trở thành nhà lãnh đạo xuất sắc của thế hệ của ông đã không làm như vậy bằng cách tôn vinh sự khôn ngoan của riêng mình, mà bằng cách tôn vinh và học hỏi từ sự khôn ngoan của nhiều người khác.

Khiêm nhường là chìa khóa cho sự hiểu biết - và nó cũng là chìa khóa để chia sẻ sự hiểu biết đó.

Các rabi cung ứng phần loại suy tương tự. Khi một người đứng bên cạnh một vũng nước, nó phản ánh hình ảnh được mở rộng của ông. Khi ông đã di chuyển cách xa ra khỏi đó, hình ảnh của ông bị co lại. Khi một người đến áp má mình vào mặt nước, cả thân hình và hình ảnh của người ấy giống hệt nhau.

Cũng thực y như thế giữa hai con người. Nếu người nầy tự phóng đại mình và phát biểu từ một chỗ của sự kiêu căng, người kia sẽ cảm nhận được điều này và làm theo tương tự. Tuy nhiên, nếu người nầy hạ mình xuống, thì người bạn kia sẽ làm theo y như thế. Khi cả hai đều khiêm tốn nhất có thể, họ sẽ trở nên y như nhau. Vì Kinh Thánh chép trong Châm ngôn: Mặt dọi mặt trong nước thế nào, lòng người đối với người cũng thế ấy. Giống như nước phản ánh con người, tấm lòng của chúng ta được phản ảnh trong tấm lòng của người khác.

Khi một người biết khiêm nhường, người ấy [nam hay nữ] khích lệ người khác nhìn thấy và cũng biết khiêm tốn nữa. Điều này tạo ra việc chuyển tải tư tưởng từ người này sang người kia hầu cho người nầy có thể học hỏi từ người kia mà không có kiêu ngạo trong cách ứng xử.

Theo truyền khẩu Do Thái, trong đời sau người kia được hỏi: "Có phải ông coi bạn bè ông trên ông không?" Nói cách khác, có phải chúng ta đủ khiêm tốn để học hỏi từ những người khác không? Có phải chúng ta đánh giá sự khôn ngoan hơn tiếng tăm và địa vị không? Có phải chúng ta trân trọng từng người một không?

Đây là những thắc mắc mà chúng ta nên tự hỏi mình hôm nay nếu chúng ta muốn trở nên khôn ngoan hơn trong tương lai. Chúng ta có thể sử dụng đời sống mình tập trung duy nhất vào bản thân mình, và chúng ta có khả năng cải thiện bản thân mình một chút. Tuy nhiên, khi chúng ta mở lòng hướng đến sự khôn ngoan và tri thức thiêng liêng mà Đức Chúa Trời đã đặt trong mỗi một con người, chúng ta có thể lớn lên theo cấp số nhân trong sự khôn ngoan và tri thức của chúng ta.

Lần tới, bạn trao đổi với bất cứ ai, hãy hạ tấm lòng mình xuống rồi thốt ra từ tấm lòng. Như chúng ta nói trong Do Thái giáo: "Lời lẽ phát ra từ tấm lòng đi thẳng vào tấm lòng".