Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

GIỐNG NHƯ HỘT LỰU


Giống Như Hột Lựu
“Vả, có vợ của một người môn đồ của các đấng tiên tri đến phàn nàn cùng Ê-li-sê, mà rằng: Kẻ tôi tớ ông, là chồng tôi, đã qua đời; và ông biết rằng kẻ tôi tớ ông kính sợ Đức Giê-hô-va. Vả, chủ nợ người đến toan bắt hai đứa con tôi làm tôi mọi” — II Các Vua 4:1

Tôi luôn thích trái lựu. Không những vì hương vị và vẻ đẹp của nó, mà còn vì những gì chúng tượng trưng cho nữa. Lựu là một trong bảy thứ đặc biệt của Israel - bảy sản phẩm nông nghiệp được nhắc tới trong Kinh Thánh, được coi là sản phẩm đặc biệt của Israel: lúa mì, lúa mạch, chà là, trái vả, ô liu, nho, lựu. Chúng có thể được tìm thấy trên khắp xứ vào đầu mùa thu khi dân Israel kỷ niệm các Ngày Lễ Thánh. Có một truyền thống ăn lựu vào ngày lễ Rosh Hashanah, là năm mới của người Do Thái, và chúng ta đưa ra lời chúc phước sau đây khi ăn quả lựu: "Nguyện theo ý muốn Ngài, lạy Chúa, để công đức của chúng con thêm nhiều giống như hột của quả lựu vậy".

Quả lựu tiêu biểu cho một người đầy dẫy với sự tử tế, và các việc lành. Nhưng hột của quả lựu không nhất thiết phải rõ ràng ở bề ngoài. Chúng gom lại với nhau ở bên trong giữa nếp gấp của các xớ trắng của quả, ngoài tầm nhìn của người quan sát. Đây là loại người chúng ta cần phải phấn đấu để được như thế - trung hậu ngay cả ở phía sau hậu trường. Có người chỉ làm một hành động tử tế khi cả thế giới đang theo dõi họ và có thể họ sẽ nhận lãnh nhiều tràng pháo tay; những người khác chịu khó làm việc càng hơn trong việc giúp đỡ mọi người, ngay cả khi không có ai biết đến chủ nghĩa anh hùng thầm kín của họ.

Trong phân đoạn Kinh thánh của tuần này, chúng ta đọc về góa phụ của một người kính sợ Chúa đã đến với tiên tri Êlisê với một nan đề: chủ nợ sắp sửa siết hai đứa con trai của bà và bắt chúng làm nô lệ để trả nợ. Bà góa ấy không có tiền để trả cho ông ta hầu chuộc lại hai con trai mình. Êlisê bảo bà ấy đi mượn nhiều bình rỗng theo như bà có thể mượn được, và sau đó là một phép lạ xảy ra. Bà ta có thể đổ đầy dầu vào những cái bình từ chỉ một cái bình mà thôi. Sau đó, bà ta bán dầu đi và dùng tiền mình có để trả cho chủ nợ.

Ở ngoài mặt, dường như câu chuyện này có rất ít điểm chung với phần đọc kinh Torah trong tuần này. Tuy nhiên, bậc thánh hiền Do Thái chia sẻ một số thông tin bổ sung vào từ truyền khẫu của Do thái giáo. Họ dạy rằng bà goá này là vợ của vị tiên tri Ápđia. Một trong những việc làm quan trọng nhất của Ápđia là nuôi 100 người biết kính sợ Chúa tránh vua Aháp gian ác kia. Ông đã giấu họ trong nhiều năm tháng, cho họ ăn bằng chi phí của mình và cũng trợ cấp cho họ với nhiều dầu để họ có thể nghiên cứu và cầu nguyện sau khi trời tối.
Giống như Ápraham, Ápđia đã quảng đại, với hết cả tấm lòng của ông. Tuy nhiên, không giống như Ápraham, những việc lành của Ápđia lại kín giấu không ai biết. Tuy nhiên, sứ điệp trong câu chuyện nói tới bà góa kia, ấy là từng việc lành đều được Đức Chúa Trời nhận biết. Đức Chúa Trời đã nhìn thấy sự tử tế của Ápđia đối với những người thánh và hoàn trả cho ông với sự tử tế cho bà goá kia.

Đây là lời cầu nguyện của chúng ta nhằm ngày Rosh Hashanah và quanh cả năm – rằng chúng ta cũng phải nên giống như Ápđia – đầy dẫy với nhiều việc lành kín giấu giống như hột của quả lựu và được chính Đức Chúa Trời của chúng ta đánh giá cao.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét