Thứ Ba, 13 tháng 10, 2015

CƠ HỘI ĐỂ VUI MỪNG


Cơ Hội Để Vui Mừng
“có kỳ khóc, và có kỳ cười; có kỳ than vãn, và có kỳ nhảy múa” — Truyền đạo 3:4

Thật là dễ dàng, và chắc chắn rất là thú vị, khi cười và nhảy múa hơn là đau buồn và khóc than. Tuy nhiên, khi đối mặt với sự mất mát, chúng ta tự động đổi thành buồn rầu, nhưng chúng ta không thường dành thời gian để tận hưởng những thời điểm phước hạnh trong cuộc sống khi chúng xảy ra. Trong sự hối hả và nhộn nhịp của cuộc sống, thường thì chúng ta để cho những điều tốt đẹp trong cuộc sống đi ngang qua chúng ta gần như là chẳng có bất kỳ một sự công nhận nào cả.

Trong sách Truyền đạo, khi vua Salômôn đưa ra những thời điểm và kỳ định khác nhau trong cuộc sống, ông nói gộp rằng có "kỳ khóc, và có kỳ cười; có kỳ than vãn, và có kỳ nhảy múa". Bậc thánh hiền Do thái dạy rằng câu Kinh thánh này đề cập tới việc trải nghiệm các chặng đau buồn rồi sau đó chuyển trở lại cuộc sống bình thường.

Nói cách khác, có kỳ để than khóc, nhưng thời điểm ấy không nên quá cường điệu. Khi thích ứng, người ta phải quay trở lại cuộc sống bình thường, trong đó bao gồm nhảy múa, ca hát, và vui mừng trong ngày mà Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta.

Sự dạy nầy nhắc cho tôi nhớ đến một thời điểm khi tôi đến dự một shiva, thời kỳ than khóc bảy ngày theo truyền thống của Do Thái giáo mà các thành viên gần gũi nhất trong gia đình của người quá cố đã giữ theo. Trong mấy ngày này, những người than khóc ngồi trên mấy cái ghế thấp, họ không tắm rửa cùng những thú vui khác trong khi gia đình và bạn hữu đến yên ủi họ. Shiva đặc biệt này rất ngặt vì người quá cố là một người cha có con nhỏ vẫn còn sinh sống trong nhà.

Tôi nhớ một trong mấy người con trai đến hỏi mẹ mình phải tiếp tục như thế nào sau khi thời kỳ shiva qua đi. Bà cho biết có một lý do tại sao thời kỳ ấy được gọi là Shiva, từ nầy có nghĩa là "bảy" trong tiếng Hêbơrơ. Sau một tuần trọn, thời điểm ấy là thời gian bắt đầu tiến trình chữa lành. Các thói tục than khóc khác vẫn còn được tuân giữ, song thời gian căng thẳng nhất của than khóc đi đến chỗ kết thúc.

Vấn đề quan trọng là chúng ta đừng để bị cuốn vào những bi kịch của cuộc sống đến nỗi chúng ta bỏ lỡ việc sống đời sống của chúng ta với các kỷ niệm và sự vui mừng. Có một thời gian cho sự buồn rầu, nhưng nó luôn luôn nhường chỗ cho một thời gian phải sống vui vẻ nếu chúng ta cho phép nó.

Hơn nữa, câu Kinh thánh này nhắc cho chúng ta nhớ rằng có những thời điểm chúng ta phải vui vẻ và tiệc tùng. Chúng ta đừng quá bận rộn đến nỗi chúng ta không có thời gian để kỷ niệm ngày sinh nhật, những ngày lễ hàng năm, và những cột mốc quan trọng khác. Đức Chúa Trời ban cho chúng ta rất nhiều dịp để sống vui vẻ trong cuộc sống – chúng ta sẽ thiếu sót nếu chúng ta không thưởng thức và trân trọng mỗi một kỷ niệm ấy. Sẽ luôn luôn có những khó khăn trong cuộc sống, vì vậy chúng ta hãy ghi nhớ để kỷ niệm và ngợi khen Đức Chúa Trời vì mọi sự tốt lành cuộc sống của chúng ta.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét