Sống Trong Vòng Tay Của Đức
Chúa Trời
“Trong bảy ngày phải dâng các của lễ dùng lửa
dâng cho Đức Giê-hô-va; qua ngày thứ tám, các ngươi có một sự nhóm hiệp thánh
nữa, cũng dâng của lễ dùng lửa dâng cho Đức Giê-hô-va. Ấy sẽ là một hội trọng
thể; chớ nên làm một công việc xác thịt nào hết” — Lêvi
ký 23:36
Chúng ta vừa trải qua cuộc hành trình căng
thẳng và cố ý kéo dài cả tháng với Đức Chúa Trời. Chúng ta khởi sự với Những
Ngày Lễ Thánh Rosh Hashanah và Yom Kippur, tiếp theo là lễ Sukkot mà chúng ta đã tưởng
niệm bằng cách sống trong túp lều những bảy ngày. Bây giờ, Kinh Thánh truyền
cho chúng ta phải kỷ niệm thêm một ngày nữa - “qua ngày thứ tám, các ngươi có một sự nhóm hiệp thánh . . . ". Mục đích
của ngày thứ tám này là gì?
Để hiểu ngày sau cùng của những ngày lễ
nầy nói tới điều gì, chúng ta hãy xem lại một trong những lẽ đạo của Sukkot. Sukkot kỷ niệm mối quan hệ của
chúng ta với Đức Chúa Trời. Trong khi một sukkah ít nhiều gì cũng là một túp lều tạm bợ,
có một số luật lệ và nguyên tắc. Một trong những đòi hỏi đó, ấy là một sukkah tối thiểu phải bao gồm
hai bức tường đầy đủ và bức tường thứ ba phải cao ít nhất là 3.5 inches, và đó
là một "gang" theo luật pháp của người
Do Thái.
Các vị rabi giải thích rằng những bức tường
cơ bản nầy tiêu biểu cho cánh tay của Đức Chúa Trời và sukkah là vòng tay ôm của
Ngài. Trong Nhã ca 2:6, chúng ta đọc: "Còn tay hữu người ôm lấy tôi". Các vị rabi giải thích rằng cánh tay
của Đức Chúa Trời ôm lấy chúng ta qua sukkah. Bức tường đầu tiên giống như tay của Đức
Chúa Trời, bức tường thứ hai giống như cánh tay của Thiên Chúa, và các bức tường
nhỏ thứ ba giống như bàn tay của Đức Chúa Trời. Chúng cùng bao bọc lấy chúng ta
bằng một cái ôm.
Ngày sau lễ Sukkot, ngày thứ tám này, là thời điểm chia
tay. Các rabi Do Thái giải thích thể chế ngày lễ này với phần loại suy sau đây:
"Có một lần nhà vua đến mời con cái của mình đến
tự một bữa tiệc trong mấy ngày. Khi đến lúc họ phải ra về, vua nói với họ: "Các con ơi, hãy ở lại với ta thêm một ngày nữa –
các con ra về là khó khăn cho ta. . . ". Đức Chúa Trời là Vua
và chúng ta là con cái của Ngài. Tuy nhiên, hãy chú ý câu ấy chép: "các con ra về
là khó khăn. . . ". Các rabi giải thích rằng sở dĩ như vậy là vì chỉ có
chúng ta rời khỏi vòng tay ôm của Đức Chúa Trời; Đức Chúa Trời không hề rời bỏ chúng
ta.
Việc chúng ta rời khỏi sự hiện diện của
Đức Chúa Trời là cần thiết. Chúng ta cần phải quay lại với "cuộc sống thực", ở đó tự nhiên chúng
ta sẽ đối diện với khoảng cách xa xôi đối với Đức Chúa Trời, điều nầy sánh với cường
độ của các kỳ lễ. Tuy nhiên, chúng ta phải có ngày sau cùng này để công nhận rằng
trong khi chúng ta sắp sửa bị tách rời ra khỏi Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ quyết
định chính xác chúng ta sẽ đi bao xa. Không, chúng ta không thể ở lại trong sukkah mãi được, nhưng chúng
ta có thể đem sukkah theo với chúng ta rồi và giữ nó trong tâm hồn
chúng ta.
Khi chúng tôi sắp sửa bước đi trên con
đường hàng ngày của mình, chúng ta hãy quyết tâm giữ mình càng gần với Đức Chúa
Trời càng tốt. Ngài luôn luôn ở với chúng ta, nhưng điều đó đến với chúng ta để
luôn nhận thức về sự hiện diện của Ngài và phải cảm nhận được
việc ấy. Hãy dành ra nhiều phút đồng hồ trong ngày để cầu nguyện, nghiên cứu,
và làm ra các việc lành. Bằng cách này, trong khi kỳ nghỉ lễ có thể kết thúc, mối
quan hệ của chúng ta với Đức Chúa Trời sẽ tiếp tục lớn lên mạnh mẽ hơn so với từng
ngày đang trôi qua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét