Tin Cậy Đức Chúa Trời Trong
Lúc Gian Truân
“Hết thảy ai sanh trong dòng Y-sơ-ra-ên sẽ ở
nơi trại trong bảy ngày, hầu cho dòng dõi các ngươi biết rằng khi ta đem dân
Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ê-díp-tô, ta cho họ ở trong những trại: Ta là Giê-hô-va,
Đức Chúa Trời của các ngươi” — Lêvi ký 23:42–43
Khi tôi ngồi trong sukkah của tôi, những túp lều
mà chúng ta được truyền cho phải sống những bảy ngày trong một năm, tôi nhớ đến
cách mà tổ phụ chúng ta đã sống trong nhiều năm. Theo Kinh Thánh, Đức Chúa Trời
dạy rằng chúng ta cần phải nhớ lại cách thức Ngài đặt dân Israel vào trong hoàn
cảnh tương tự khi họ phiêu bạt ở sa mạc trong 40 năm. Có người nói rằng Đức
Chúa Trời cung cấp các túp lều cho từng gia đình trong sa mạc, trong khi nhiều người
khác giải thích rằng Trụ Mây Vinh HIển của Đức Chúa Trời đã là nơi trú ẩn của dân
sự Ngài. Dù bằng cách nào đi nữa, ngày lễ sukkah kỷ niệm sự quan phòng của Đức Chúa Trời
trong môi trường khó khăn và nguy hiểm.
Tuy nhiên, ngoài những năm đó, tôi được
nhắc nhớ đến hàng ngàn năm mà dân tộc của tôi sinh sống trong những chỗ trú
thân thật là đơn sơ, không bao giờ biết họ sẽ phải chỗi dậy rồi di
dời một lần nữa trong năm tới do sự bắt bớ hay do lịnh lạc. Thuật ngữ "dân Do Thái sống
phiêu bạt" được dựng lên không phải là tự nhiên mà có đâu. Ở một
phương thức, ngày lễ sukkah tiêu biểu cho câu chuyện nói tới dân tộc Do
Thái. Nơi ở của chúng ta chỉ là tạm thời, sự tồn tại của chúng ta rất bấp bênh,
và cuộc sống còn của chúng ta hoàn toàn nương cậy vào ân điển và sự thương xót
của Đức Chúa Trời.
Có một bài ca Do thái theo thể thơ văn rất
là hay, nó nắm bắt bản chất ý tưởng này. Trong bài ca đó, một người Do Thái kể
về việc ngồi trong sukkah mong manh của mình trong khi có gió thổi qua.
Thời tiết báo trước đến nỗi vợ của người nầy hét lên với ông ta phải bước vào bên
trong bởi vì bà lo ngại rằng sukkah có thể sẽ sụm xuống rồi sụp đổ hoàn toàn. Hãy
nghe câu đáp của ông ấy: ". . . đừng lo về gió. Vô luận có nhiều dông gió gầm
rống đi nữa. Bất luận có bao nhiêu thế hệ sẽ đến, sukkah sẽ luôn luôn đứng vững".
Nói cách khác, vô luận có bao nhiêu sức
mạnh bung ra chống nghịch dân Do Thái, dân tộc và quốc gia nhỏ bé của chúng ta đã
luôn tồn tại và sẽ tồn tại; không phải vì chúng ta mạnh sức và hùng cường đâu,
không phải vì chúng ta đông đảo là vĩ đại đâu, mà vì đấy là ý muốn của Đức Chúa
Trời.
Khi chúng ta ở trong túp lều sukkah của chúng ta với thứ mái
lợp bằng tranh của chúng tiếp xúc với nhiều yếu tố, chúng ta phải nhớ rằng sự mạnh
giỏi của chúng ta không đến từ tiếng tăm vang dội của loại nhà cửa bình thường
của chúng ta đâu, mà từ sự tễ trị của Đức Chúa Trời, thậm chí trong những tình
huống tế nhị nhất. Điều gì trông rắn rỏi có thể trở thành ngôi nhà của những tấm
lá bài nếu nó không dựa trên ý muốn của Đức Chúa Trời, và điều chi có vẻ mong
manh có thể trở thành cấu trúc vững chắc nhất nếu chính mình Đức Chúa Trời đang
giữ gìn nó.
Chúng ta hết thảy phải được khích lệ tin
cậy Đức Chúa Trời của chúng ta trong những lúc gian truân. Với Đức Chúa Trời ở bên
cạnh chúng ta, dông gió có thể thổi đến và mưa sẽ trút đổ, song chúng ta sẽ đứng
vững vàng. Nếu chúng ta yếu sức, Ngài sẽ thêm sức cho chúng ta; nếu chúng ta mệt
mỏi, Ngài sẽ thêm sinh lực cho chúng ta; và nếu chúng ta sắp ngã gục, Ngài sẽ vịn
lấy chúng ta. Giống như Ngài luôn luôn làm mọi việc ấy vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét