Chỉ Đi Ngang Qua Mà Thôi
“‘Hết thảy ai sanh trong dòng Y-sơ-ra-ên sẽ ở nơi trại trong bảy
ngày” — Lêvi ký 23:42
Thập
niên 1970 ban nhạc Kansas đưa ra câu nói nổi tiếng nầy: "Đừng bám víu mà chi; không có gì tồn
tại đời đời đâu, trừ ra trời và đất". Tuy nhiên, nghiên cứu gần
đây cho thấy rằng ngay cả trời và đất sẽ không kéo dài mãi mãi. Các nhà khoa
học đã khẳng định rằng vũ trụ của chúng ta đang gục chết dần, thậm chí dù nó có
thể tốn một vài tỉ năm. Tuy nhiên, tin tức thật là hấp dẫn. Nó nhắc chúng ta nhớ
rằng không có gì kéo dài cho đến đời đời đâu - trừ ra Đức Chúa Trời.
Đây là một trong những sứ điệp chính của
Sukkot,
Lễ Lều Tạm. Chúng ta được truyền cho phải rời bỏ nhà cửa thường trực của mình
rồi đến sống trong chỗ trú tạm thời ọp ẹp gọi là sukkah (túp lều). Vô luận có sự bất tiện dường nào khi sống
trong các túp lều trong cả tuần lễ -- trong chỗ có khí hậu oi bức, trong chỗ trời
rất lạnh, hoặc mưa gió -- chúng ta biết rõ là chỉ có một tuần thôi. Chúng ta
không phiền hà vì thiếu thốn đồ đạt hoặc giường ngủ thoải mái, bởi vì một lần nữa,
chỉ tạm thời mà thôi. Các rabi Do Thái dạy rằng sukkah là một hình bóng cho cuộc sống quanh năm
của chúng ta. Mọi sự chỉ là tạm thời.
Trong khi chúng ta có thể suy nghĩ, khi
chúng ta chuyển từ nhà cửa của mình đến sukkah, chúng ta đang di chuyển từ sự thường
trực đến với một thứ phù du, thật ra là gần với sự thực hơn. Nhà cửa và của cải
của chúng ta hoàn toàn là thoáng qua khi sánh với các ơn phước thuộc linh đời đời
mà chúng ta sẽ nắm bắt lấy khi ở trong sukkah của mình. Sukkah phá vỡ sự ảo tưởng thoải mái cho rằng
chúng ta sẽ sống đời đời, và nhắc cho chúng ta nhớ rằng chúng ta chỉ đi ngang qua
thế giới này mà thôi. Khi năm mới của người Do Thái sắp sửa khởi sự một cách
nghiêm túc nhất, chúng ta buộc phải suy nghĩ ở
chỗ chúng ta thực sự muốn làm gì với cuộc sống phù du của chúng ta.
Có một câu chuyện kể về một doanh nhân
kia, ông ta đi nhiều nơi và dừng lại tại ngôi nhà của một rabi Do thái nổi tiếng
và có uy tín. Khi người nầy bước vào nhà của vị rabi kia, ông ta bị sốc khi nhìn
thấy hầu như không có một thứ gì trong đó. Người nầy không thể ngăn lòng mình thắc
mắc: "Xin lỗi vì phải hỏi, nhưng ông đang ở
giữa việc dời nhà, có phải không? Mọi đồ đạc của ông đâu cả rồi?” Đáp lại, vị rabi kia
hỏi vị doanh nhân nầy như sau: "Sau lại phải có các thứ ấy
với tôi chứ? Tôi chỉ đi ngang qua
đây thôi!" Vị rabi mỉm cười đáp: “Tôi
cũng thế đấy".
Và cũng một thể ấy với chúng ta.
Cuộc sống là tạm thời. Đó là một thử
nghiệm và là một cơ hội để làm lành và sống nhơn đức hầu
cho chúng
ta có thể chất chứa một cái gì đó thực sự lâu dài trong cõi đời đời. Sự việc nầy
tác động ra sao đến phương thức bạn sử dụng cuộc đời của mình hôm nay? Bạn chọn
trám đầy năm tháng của mình như thế nào vậy? Khi chúng ta nắm bắt được sự ngắn
ngủi của cuộc sống, mọi ưu tiên một của chúng ta bèn thay đổi, và chúng ta sống
cuộc sống có ý nghĩa hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét