Đồn Luỹ Đức Tin
“Chúng nó hiệp
nhau lại nghịch linh hồn người công bình, và định tội cho huyết vô tội. Nhưng
Đức Giê-hô-va là nơi ẩn náu cao của tôi; Đức Chúa Trời tôi là hòn đá, tức nơi
tôi nương náu mình” — Thi
thiên 94:21–22
Có một
câu chuyện thuật lại về một rabi Do Thái, đức tin của ông là một huyền thoại. Một
tối kia, Rabi Horowitz ngồi một mình trong nhà của mình ở gần
khu rừng nghiên cứu Kinh Thánh dưới ánh nến. Ông đã nghiên cứu cho đến khi ngọn
nến cuối cùng tắt đi. Vị rabi Do Thái ngồi một mình trong bóng tối, buồn rầu vì
ông không thể tiếp tục phần nghiên cứu của mình. Nhưng rồi, vị rabi thánh khiết
ấy quyết định rằng ông phải có đức tin, Đức Chúa Trời có thể tiếp trợ cho ông với
mọi sự mà ông có cần – bao gồm một ngọn đèn.
Vị rabi đứng dậy để mở cửa trước của nhà
mình, và khi ấy, một người khách lạ xuất hiện từ cánh rừng kia, trao cho vị rabi
một ngọn đèn, rồi biến đi đâu không thấy. Trong 25 năm, vị rabi đã cất ngọn đèn
kia như một sự nhắc nhớ về phép lạ này và tỏ ra cho học trò mình thấy cách thức
Đức Chúa Trời quan phòng thật đặc biệt đến những ai thành thực tin cậy nơi Ngài.
Nhưng sau đó, một đám cháy xảy ra trong
thị trấn. Nhà của vị rabi là một trong những ngôi nhà bị phá hủy trong đám
cháy. Mọi thứ trong ngôi nhà đã bị hủy diệt, bao gồm ngọn đèn huyền thoại kia. Vị
rabi nói với học trò của mình như sau: "Các
em phải biết đấy, trời khiến cho chúng ta bị mất ngọn đèn để dạy cho chúng ta biết
rằng chúng ta phải tin cậy nơi Đức Chúa Trời dầu khi chúng ta không còn có bằng
chứng nào cho thấy Ngài sẽ vùa giúp chúng ta".
Trong Thi thiên 94, tác giả Thi thiên mô tả một
tình huống trông không hay chút nào: "Chúng
nó hiệp nhau lại nghịch linh hồn người công bình, và định tội cho huyết vô tội". Tình hình cho thấy vô
hy vọng rồi. Ngay cả khi một đám đông giận dữ và gian ác chống lại kẻ vô tội không
có khả năng tự vệ, tác giả Thi thiên này thú nhận: "Nhưng Đức Giê-hô-va là nơi ẩn náu cao của tôi; Đức Chúa Trời tôi
là hòn đá, tức nơi tôi nương náu mình". Dầu khi các hoàn cảnh trong cuộc sống
của chúng ta cho thấy vô hy vọng rồi và chúng ta không thể thấy phương thức nào
để thoát ra khỏi đó, tác giả Thi thiên khích lệ cho dù thế nào đi nữa, chúng ta
phải có đức tin.
Có đức tin khi mọi sự suông sẻ là một
việc. Chắc chắn, mọi sự có thể thay đổi trong nháy mắt, nhưng người nào thức dậy
lúc ban đêm lo lắng làm sao có thức ăn trên bàn khi họ có một công việc ổn định?
Có đức tin nơi Đức Chúa Trời khi không còn tiền bạc trong nhà băng và chẳng có
bánh trên bàn là một việc khác. Thi thiên 94 nhắc cho chúng ta nhớ rằng ngay cả
trong những tình huống tuyệt vọng nhất đi nữa, chúng ta không nên mất đức tin mình
nơi Đức Chúa Trời. Thực vậy, chính đức tin của chúng ta rất có sức mạnh để xoay
chuyển tình huống tồi tệ nhất và mang lại những điều kỳ diệu nhất.
Hãy để cho đức tin làm đồn luỹ của
chúng ta. Khi những trân mưa trong cuộc sống đủ loại nan đề giáng trên chúng ta,
khi bầu trời sấm sét, chúng ta hãy ẩn náu trong đức tin của chúng ta. Chúng ta
không cần phải biết Đức Chúa Trời sẽ quan phòng chúng ta như thế nào; chúng ta
chỉ cần tin rằng Ngài có quyền là đủ rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét