Tiêu Huỷ Sự Ganh Tỵ
“Môi-se đến giảng cho cả Y-sơ-ra-ên những bài sau nầy. Người
nói: Ngày nay ta được một trăm hai mươi tuổi; không thể đi ra đi vào nữa; và
Đức Giê-hô-va có phán cùng ta rằng: Ngươi không đi ngang qua sông Giô-đanh nầy
đâu” — Phục truyền luật lệ ký 31:1–2
Trong phần Ngũ Kinh tuần
này, Môise tiếp tục phát biểu lời lẽ sau cùng của mình với con cái Israel khi họ
đã sẵn sàng để vào Đất Hứa. Tại thời điểm này ông muốn dân sự nhìn biết rằng ông
sẽ không còn là lãnh tụ của họ nữa. Thay vào đó, Giôsuê sẽ tiếp quản và lãnh đạo
dân sự bước vào quê hương mới của họ.
Theo lời truyền khẩu
của Do Thái giáo, trong khi Môise hoàn toàn có ý định thôi không làm lãnh tụ của
Israel nữa, ông không có ý định phải chết đi trong ngày ấy. Thay vì thế, Môise đã
hình dung rằng trong khi Giôsuê đứng ra
lãnh đạo dân sự, ông sẽ tất bật với việc nghiên cứu Lời của Đức Chúa Trời,
là điều chắc chắn sẽ bảo hộ ông khỏi chết. Tuy nhiên, một việc gì đó đã xảy ra
khiến cho Môise thay đổi tâm ý của mình rồi chọn cái chết, như sau đó ông đã bước
vào việc ấy.
Môise và Giôsuê đã bước
cùng nhau vào hội mạc; tuy nhiên, lần này, Đức Chúa Trời chỉ truyền đạt với Giôsuê
chớ không phải với Môise nữa. Khi chỉ có hai người, Môise đã hỏi Giôsuê Đức
Chúa Trời đã phán gì với ông. Giôsuê trân trọng giải thích rằng cũng như Môise
đã không chia sẻ các chi tiết trong mối tương giao của mình với Đức Chúa Trời,
ông cũng đã không thể chia sẻ các chi tiết trong sự trao đổi của ông với Chúa.
Môise đã kinh nghiệm
một cảm xúc mà ông chưa hề có trước đây – ganh tỵ. Cho đến thời điểm ấy, Môise chưa
hề có một lý do để ganh tỵ. Ông lớn lên là một hoàng tử Ai Cập và sau đó trở
thành lãnh tụ vĩ đại của Israel. Một mình ông đem Mười Điều Răn và Lời của Đức
Chúa Trời từ trên núi xuống. Ông đã thưởng thức mối quan hệ có một không hai với
Đức Chúa Trời - cho đến bây giờ. Bậc thánh hiền Do thái dạy rằng khi nhận ra cảm
xúc ganh tỵ của mình, Môise nói: "Thà là chết một trăm lần còn hơn sống với một phút
ganh tỵ".
Môise nhận ra rằng tánh
ganh tỵ cứ khuấy
khuất trong ông có thể không làm được mọi điều tốt lành mà ông đã làm trong suốt
cuộc đời của mình, và do đó, ông đã chọn cái chết.
Chúng ta có thể tiếp
thu được hai bài học quan trọng từ câu chuyện này. Thứ nhứt, ấy là hết thảy chúng
ta đều phấn đấu với sự ganh tỵ - ngay cả Môise. Chúng ta cần phải chấp nhận những
thiếu sót của mình ngay cả khi chúng ta phấn đấu để cải thiện chúng. Nếu chúng
ta xuống thấp trong ngã lòng, bản thân chúng ta sẽ mất hết mọi động lực để làm việc.
Khi nhìn biết rằng ngay cả Môise vĩ đại kia phải phấn đấu với những cảm xúc ganh
tỵ sẽ giúp cho chúng ta có cảm hứng rằng chúng ta, cũng có thể trở thành vĩ đại
như Môise, ngay cả với sự bất toàn của con người chúng ta.
Sứ điệp thứ hai là phải
công nhận tầm quan trọng
của việc không biết ganh tỵ. Chúng ta cần phải nhớ rằng đó là một trong Mười Điều
Răn và không những là một lỗ hổng nhỏ chớ bỏ qua. Hãy thử dành thời gian mỗi tuần
để làm việc làm chủ bản chất này mà vì đó hết thảy chúng ta đều phấn đấu. Hãy lưu
ý sự ganh tỵ sẽ đến nhận việc trong những lãnh vực nào của đời sống bạn, và rồi
hãy hành động để tiêu diệt các cảm xúc ấy, hãy có đức tin rằng Đức Chúa Trời ban
cho mỗi một người chúng ta chính xác những gì chúng ta có cần để sống cuộc sống
tốt nhất của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét