Những Khoảnh Khắc Kéo Dài
Cho Đến Đời Đời
“Nguyện ơn Chúa, là Đức Chúa Trời chúng tôi, giáng trên chúng
tôi; Cầu Chúa lập cho vững công việc của tay chúng tôi; Phải, xin lập cho vững
công việc của tay chúng tôi” — Thi thiên 90:17
Tôi từng nhìn thấy một sự bày tỏ giải thích ngắn
ngủi của cuộc sống và cái vô hạn của cõi đời đời. Người dẫn chương trình sử dụng
một sợi dây dài dường như là dài mãi mãi. Sợi dây tiêu biểu cho cõi đời đời không
có kết thúc. Đầu sợi dây được sơn màu đỏ. Phần màu đỏ nhỏ bé của sợi dây tiêu
biểu cho cuộc đời của chúng ta. Ngược lại với phần không sơn không bao giờ kết
thúc của sợi dây, phần màu đỏ dường như không quan trọng về mặt thực tế.
Thực vậy, nhìn trực
quan vào hình ảnh, dường như hoàn toàn vô lý khi có nhiều người trong chúng ta
dành phần lớn thời gian và năng lực của
mình vào mảng nhỏ màu đỏ của sợi dây và gần như không sao so bì được với phần còn lại của sợi dây. Thậm
chí đáng buồn cười hơn nữa, chúng ta bị chao đảo khi chỗ mục của phần màu đỏ không
mục theo cách thức của
chúng ta trong khi chúng ta không lo lắng về những gì sẽ xảy ra sau chỗ màu đỏ ấy
bị đứt rời ra.
Thi thiên 90 là một sự
tỏ ra khác về tình trạng hay chết của chúng ta. Như tác giả Thi thiên đã viết ở
câu 4, từ nhận định của Đức Chúa Trời, một ngàn năm thì cũng giống như chỉ
trong một ngày; tuổi thọ của chúng ta thậm chí rất ít ỏi. Sứ điệp nầy, giống như
sự dây biểu hiện, là để nâng sự chú ý của chúng ta từ những vụ việc qua nhanh, không
ra gì, thuộc đời nầy đến các phương diện đời đời, quan trọng, và thuộc linh của
cuộc sống. Đối với cứu cánh ấy, Thi thiên do Môise viết, kết luận như sau: ". . . cầu Chúa lập
vững công việc của tay chúng tôi – phải, xin lập cho vững công việc của tay chúng
tôi".
Môise đã nói gì? Môise
đã cầu xin rằng mọi hành động của chúng ta trên đất là những điều quan trọng và kéo dài cho đến đời đời. Ai nấy đều lao động
và phấn đấu để đạt được điều gì đó trong cuộc sống. Đối với một người, có thể là
đạt tới một thể hình hoàn hảo. Đối với người khác có thể việc ấy là chấm dứt nạn
đói trên thế giới. Đối với một số người, có thể là cả hai. Tuy nhiên, chỉ có một
trong những mục tiêu là sẽ có liên quan đến sự vĩnh cửu. Trong khi chúng ta đang
sống trong thế giới vật lý, dự phần vào thế giới ấy là điều rất cần thiết, thắc
mắc là: trọng tâm của đời sống bạn là gì? Đó có phải là công việc sẽ luống
nhưng khi chúng ta qua đi hay đó là một việc lành sẽ sống mãi sau khi chúng ta
rời khỏi thế gian này?
Tôi thường nghĩ về
cách bậc thánh hiền Do Thái của chúng ta mô tả sự chết bằng hai cách khác nhau.
Đối với người công bình, chết cũng dễ dàng như cởi bỏ cái áo choàng ra. Linh hồn
tách ra dễ dàng và sung sướng vì những gì nó biết là sự sống thật. Đối với những
người khác, nó được sánh với việc tước miếng len ra khỏi một bụi gai. Một người
quá thiên về với cơ
thể và thế giới vật lý sẽ trải nghiệm để lại đằng sau nó là nhọc nhằn và đau đớn.
Tôi muốn khích lệ hết
thảy chúng ta hãy giữ lấy những nhận thức đúng đắn theo bản chất tạm thời của đời
sống chúng ta. Hãy nhớ, những khoảnh khắc duy nhất kéo dài cho đến đời đời là
những khoảnh khắc chúng ta sử dụng để phục vụ Đức Chúa Trời và để làm lành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét