Nhìn Thấy Nỗi Khổ Của Tha
Nhân
“đang buổi trưa, ngươi sẽ đi rờ rờ như kẻ mù trong tối tăm;
ngươi không được may mắn trong công việc mình, hằng ngày sẽ bị hiếp đáp và cướp
giựt, chẳng ai giải cứu cho” — Phục truyền luật lệ
ký 28:29.
Cách đây nhiều năm, một người bạn trong
tình trạng quẫn trí đã gọi điện cho tôi. Ông ta mới phác hiện ra đứa con gái tuổi
thanh thiếu niên của ông đang vật vã với việc ăn uống vô độ trong gần một năm.
Trong thời gian này, bạn tôi đã không nhận ra thể nào con gái của mình đã biến
vào phòng tắm sau giờ ăn trong một khoảng thời gian rất lâu. Ông đã không nhận ra
con gái mình đã trưởng thành hay lui đi và yên lặng. Nhưng điều làm cho ông ấy buồn
nhất, ấy là ông, một chuyên gia y tế, vốn thông thạo về sự rối loạn trong việc ăn
uống: "Nó là con gái ruột của tôi! Làm sao mà
tôi lại không biết được chứ?"
Vì vậy, có nhiều người trên thế giới nầy
đang chịu đựng trong im lặng, và có khi, những người ấy đang sống trong chính
ngôi nhà của chúng ta.
Trong phần Ngũ Kinh của tuần nầy, chúng
ta đọc cả hai: những ơn phước cho sự vâng phục và những rủa sả cho sự bất tuân.
Giữa vòng những lời rủa sả vì sống không vâng phục, chúng ta đọc: “đang buổi trưa, ngươi sẽ đi rờ rờ như kẻ mù
trong tối tăm”. Nếu cá nhân nào bị rủa sả là mù loà, tại sao lại quan trọng cho
dù đó là giữa trưa hay nửa đêm? Đối với người mù, thì luôn luôn là bóng tối!
Bậc thánh hiền Do Thái giải thích thể
nào câu này làm cho ông phải nhầm lẫn cho đến khi ông đi ngang qua một mù đang bước đi với một ngọn đuốc vào ban đêm. Bậc thánh hiền hỏi ông ta: "Hỡi con, ngọn đuốc có gì tốt đẹp cho ngươi một khi
ngươi không thể thấy được chứ?" Người mù đáp: "Với
ngọn đuốc, tôi vẫn không thể nhìn thấy. Tuy nhiên, người khác có thể nhìn thấy
tôi, và khi họ nhìn thấy, họ nhận ra tôi và chắc chắn là tôi không lọt vào lối đi
nguy hiểm".
Giờ đây, bậc thánh hiền hiểu rõ lời rủa
sả trong câu Kinh thánh kia. Đây là một việc không phải
dành cho hạng người có khả năng nhìn thấy. Trong trường hợp này, câu nói mô tả bóng
bẩy trạng thái của người ta khi họ bị nhầm lẫn hoặc mù loà đối với lẽ thật. Họ
không thể nhìn thấy điều chi là tốt lành cho họ hoặc điều chi là xấu xa cho họ.
Họ sa vào chỗ nguy hiểm gây cho bản thân họ, và họ phải chịu đựng trong đau khổ
vì không biết phải làm gì với đời sống của mình hoặc làm sao để đời sống có ý
nghĩa, vui vẻ. Tuy nhiên, ngay cả những gì là tệ hại nhất sẽ không được nhận ra.
Giống như một người mù đang lúc trưa, có những người đang đau khổ trong ánh
sáng ban ngày, nhưng nỗi đau của họ vẫn chưa nhận ra được.
Cho dù hàng ngàn nạn nhân vô danh của
khủng bố trên khắp thế giới, một đồng nghiệp tại sở làm của chúng ta, hoặc thậm
chí các thành viên trong gia đình của chúng ta, chúng ta phải tìm cách để nhìn
thấy những gì không dễ nhìn thấy. Chúng ta phải nghe thấy tiếng kêu la không phải
là dễ nghe thấy. Có thể một người phải chịu đau khổ là do quyết định của Đức
Chúa Trời, song nhiệm vụ của chúng ta là phải làm giảm bớt sự đau khổ. Quan sát
sâu sắc hơn, lắng nghe chăm chú hơn, và nhìn qua bên kia bề mặt. Chúng ta có thể
là một người chuyên hành động và giải cứu linh hồn đang gánh chịu đau thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét