Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015

KÊU CẦU VỚI ĐỨC CHÚA TRỜI


Kêu Cầu Với Đức Chúa Trời
“Hỡi Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời về sự cứu rỗi tôi. Ngày và đêm tôi kêu cầu trước mặt Chúa” — Thi thiên 88:1

Có một bài ca của người Do Thái nói về một người sống sót trong cuộc diệt chủng của Phát xít Đức sống cô độc trong nghèo khổ, góa chồng và không có con cái. Như câu chuyện thuật lại, người đàn bà nầy có rất nhiều lý do để khóc lóc và chán nản, nhưng bà không bao giờ chìu theo lòng mình. Bà cứ cho rằng: "tình yêu của Đức Chúa Trời hiện hữu đúng lúc nhưng kín giấu, chúng ta sẽ biết lý do tại sao, còn hôm nay không có lý do gì để kêu khóc cả".

Bản ballad tiếp tục thuật lại thể nào ngày thứ Sáu kia, bà không có tiền để mua thực phẩm cho bữa ăn ngày Sa-bát. Người đàn bà nầy vẫn phủ lấy cái bàn bằng tấm khăn trải bàn màu trắng để tôn vinh ngày lễ. Mọi sự bà có là một ngọn nến nhỏ để bà có thể chu toàn mạng lịnh thắp sáng các ngọn đèn trong ngày Sa-bát. Bà thắp nến lên với niềm vui lớn lao và kể lại các ơn phước qua ngọn đèn ấy, nhưng có cơn gió mạnh thổi qua khe cửa sổ, làm tắt đi ngọn nến của bà. Ngày Sa-bát bắt đầu, vì vậy bà không thể thắp lại ngọn nến. Tấm lòng bà thắt lại. Bà đã chiến đấu không để nước mắt trào ra, nhưng một giọt lệ nhỏ thoát khỏi mắt của bà. Nó chảy xuống gò má của bà rồi rớt thẳng xuống ngọn nến – khiến cho ngọn lửa phựt cháy lên cách kỳ diệu.

Giờ đây người đàn bà nầy thực sự không thể cầm được nước mắt. Chúng bật ra như nước chảy tràn qua mặt đập đã bị vỡ. Bà bật khóc vì ngọn đèn cháy lên trở lại bởi nước mắt của bà, nhưng gần như là bà đã kêu la vì nỗi đau khổ kìm nén trong nhiều năm trời như thế. Bài hát kết thúc: "tình yêu của Đức Chúa Trời hiện hữu đúng lúc, chúng ta sẽ biết lý do tại sao, còn Thiên Đàng đã nói với bà rằng cứ khóc đi không sao đâu".

Trong Thi thiên 88, tác giả Thi thiên kêu la trong đau khổ, than thở với sự thực là ông ta sống có một mình, gặp nguy hiểm, và gần như không còn hy vọng. Tuy nhiên, không giống như hầu hết các Thi thiên khác khởi sự với ảm đạm, thê lương, không có ngả rẽ ở phần cuối của Thi thiên nầy. Vua David thường kết thúc Thi thiên của mình với một âm điệu hy vọng, thậm chí rất vui mừng nữa, cho dù Thi thiên ấy đã khởi sự theo cách khác. Nhưng tác giả nầy đã kết thúc y như nỗi buồn mà ông đã bắt đầu. Câu cuối đọc như sau: ". . . Cũng đã làm kẻ quen biết tôi ẩn nơi tối tăm" (câu 18).

Sứ điệp mà chúng ta có thể rút tỉa được từ Thi thiên nầy cũng giống y như sứ điệp trong câu chuyện – sứ điệp ấy dạy cho chúng ta biết rằng buồn rầu cũng OK mà kêu khóc cũng OK thôi. Đức Chúa Trời không buộc chúng ta phải giữ lấy các cảm xúc đau khổ dồn nén ở bên trong. Thay vì thế, Ngài muốn chúng ta trao cho Ngài với những rối rắm của chúng ta. Đức Chúa Trời muốn chúng ta dốc đổ tấm lòng của mình ra với Ngài với sự nhận biết rằng Ngài có thể cứu vớt chúng ta.

Lần tới khi cuộc sống dìm bạn xuống, hãy nắm lấy nó làm cơ hội để đến gần với Đức Chúa Trời hơn. Hãy kêu cầu với Ngài và trình cho Ngài mọi nỗi buồn lo của bạn. Không những kêu khóc là OK, song việc kêu cầu với Đức Chúa Trời khiến cho lòng chúng ta hết thảy đều được nguôi ngoai đi.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét