Thứ Hai, 20 tháng 7, 2015

ĐỪNG BẮT THEO ĐƯỜNG RIÊNG MÌNH


Đừng Bắt Theo Đường Riêng Mình
“Từ Hô-rếp tới Ca-đe-Ba-nê-a, bởi đường núi Sê-i-rơ, đi mười một ngày đường” — Phục truyền luật lệ ký 1:2

Một bạn đồng sự của tôi từng nhận xét rằng câu thứ hai trong sách Phục truyền luật lệ ký là câu đáng buồn nhất trong cả Ngũ Kinh. Câu Kinh thánh cho chúng ta biết: “Từ Hô-rếp tới Ca-đe-Ba-nê-a, bởi đường núi Sê-i-rơ, đi mười một ngày đường” . Trong chỗ thứ nhứt, phần thông tin nầy làm gì ở đây và điều chi khiến cho câu nầy đáng buồn như thế?

Chúng ta hãy bắt đầu với một cái nhìn ngắn ngủi theo dòng thời sự các biến cố từ khi dân Do thái rời khỏi Aicập cho đến giờ phút nầy, 40 năm sau, khi họ sắp sửa bước vào Đất Hứa.

Chỉ mới 7 tuần lễ sau khi dân Do thái đã rời khỏi xứ Aicập, họ đang đứng nơi chân Núi Sinai, đang kinh nghiệm sự khải thị của Đức Chúa Trời và việc ban bố Ngũ Kinh. Nhưng như hết thảy chúng ta đều biết, có những việc không suông sẻ cho lắm.

Môise đã lên trên núi Sinai ngót 40 ngày, rồi trở xuống với Mười Điều Răn trong tay chỉ để chứng kiến dân sự đang thờ lạy con bò con bằng vàng. Môise đã đập bể hai tấm bảng đá, rồi phải tốn 80 ngày khác để Môise kiếm được ơn tha thứ cho dân sự và nhận lãnh tấm bảng đá thứ nhì. Mọi sự trong mọi sự, đây là sự trễ nãi hai tháng rưỡi trong cuộc hành trình, nhưng rồi mọi sự đâu vào đấy như cũ.

Dân Do thái đã tốn sáu tháng lo xây đền tạm và học biết phải phục vụ Đức Chúa Trời và thờ lạy Ngài như thế nào!?! Một thời gian ngắn sau đó, dân sự bắt đầu chuyến hành trình của họ hướng tới Đất Hứa. Tuy nhiên, chỉ ba ngày sau đó, họ bắt đầu than phiền về việc thiếu thịt và trì trệ ở chỗ đó trong 30 ngày khi Đức Chúa Trời mưa chim cút xuống cho họ. Kế đó, Miriam đã nói nghịch cùng Môise, việc nầy khiến cho họ phải trầy trật trong bảy ngày nữa. Ở điểm nầy, dân Do thái đã tiếp tục đi thêm mấy ngày nữa, có khi họ đã tới xứ Canaan. Không may, khi 10 thám tử đã đem về bản tường trình tiêu cực nói về xứ ấy và dân sự đã phạm tội bằng cách nài xin trở về lại xứ Aicập. Kết quả, dân sự phải đợi thêm những 38 năm ròng rã.

Dân sự mà Môise nói tới ở phần đầu sách Phục truyền luật lệ ký toàn bộ là một thế hệ. Những người nam nào rời khỏi Aicập, hết thảy đều ngã chết trong đồng vắng theo câu chuyện tội lỗi của các thám tử. Câu Kinh thánh gốc dạy cho chúng ta biết rằng chuyến hành trình 11 ngày đến xứ Canaan đã tốn mất 38 năm và kết quả trong chỗ mất đi nhiều sinh mạng. Tại sao chứ?

Thê thảm dường bao!


Quí bạn ơi, câu nói thê thảm nầy trong Kinh thánh có thể được đổi thành câu nói mang tính dạy dỗ nhiều nhất trong chính đời sống của chúng ta. Chúng ta nhận lãnh bao nhiêu trong đường riêng của mình vì chúng ta thiếu tin cậy nơi Đức Chúa Trời? Chúng ta bỏ sót thật nhiều thứ trong cuộc sống vì chúng ta bị bẫy trong lo lắng và than vãn? Chúng ta đừng phí thêm phút nào nữa mà chi. Hãy tin cậy Đức Chúa Trời, hãy nắm chặt lấy đức tin của bạn, rồi thay sự biết ơn thế vào chỗ của than phiền. Đấy là con đường ngắn nhất dẫn tới số phận cao trọng của chính chúng ta.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét